Mang Theo Hệ Thống Kinh Doanh Về Cổ Đại

Chương 342



Với lại tỷ lệ chuyển đổi giữa giá trị năng lượng và bạc cũng thay đổi.
Trước đây một văn tiền đổi được một điểm giá trị năng lượng, bây giờ phải hai văn tiền mới đổi được một điểm năng lượng.
Nói cách khác, một trăm nghìn lượng bạc vốn có thể đổi thành mười triệu điểm giá trị năng lượng, giờ chỉ còn đổi được năm triệu. Cũng may là giá trị năng lượng tích trữ trước đó không bị giảm, vẫn giữ nguyên con số cũ.
Mặc dù tỷ lệ quy đổi giá trị năng lượng đã thay đổi, nhưng với một trăm nghìn lượng bạc này, Thịnh Quân vẫn có thể thăng cấp một lần.
Nghĩ về những thay đổi của hệ thống lần này, Thịnh Quân chìm vào suy tư.
Thời gian trước, thanh năng lượng của hệ thống gặp vấn đề, không còn hiển thị giới hạn năng lượng nữa. Bây giờ nghĩ lại, chẳng lẽ hệ thống đang âm thầm đánh giá, dựa trên tình hình kinh tế thực tế của dân làng, để điều chỉnh tỷ lệ chuyển đổi giá trị năng lượng?
Nếu suy đoán này là đúng thì từ khi nàng rơi xuống đây, năng lượng cần thiết để thăng cấp cũng đã được thiết lập theo cách này.
Điều này đã giải đáp một thắc mắc nhỏ trong lòng Thịnh Quân.
Ban đầu, năng lượng cần thiết để thăng cấp khi nàng là máy bán hàng tự động rất lớn đối với dân làng, nhưng nếu đem ra ngoài thì không đáng kể. Nếu ban đầu nàng rơi vào một nhóm người giàu có, chẳng phải chỉ trong một ngày đã có thể từ máy bán hàng tự động thăng cấp thành siêu thị rồi sao?
Nhưng nếu hệ thống có chức năng đánh giá tự động, thì điều đó sẽ không bao giờ xảy ra.
Dù nàng có rơi vào một nơi giàu có, năng lượng cần thiết để thăng cấp chắc chắn cũng sẽ cao ngất ngưởng…
Lắc đầu, Thịnh Quân tạm gác lại những suy nghĩ đó, chuyển sự chú ý trở lại các món hàng.
Do tỷ lệ chuyển đổi năng lượng đã thay đổi, giá thực tế của các mặt hàng trong cửa hàng cũng có sự thay đổi.
Chẳng hạn như băng vệ sinh có giá niêm yết là một đồng, số một này được tính theo giá trị năng lượng. Trước đây chỉ cần một văn tiền là có thể mua được, bây giờ phải tốn hai văn tiền. Còn cái chậu inox giá mười lăm đồng, giá thực tế giờ đã thành ba mươi văn tiền một cái.
Do hệ thống thiết lập giá thấp nhất là một, giá băng vệ sinh không thể giảm, nên Thịnh Quân đã điều chỉnh các mặt hàng khác một chút, để giá cả không chênh lệch quá nhiều so với trước, nhưng tổng thể vẫn có tăng nhẹ.
Nàng nhanh chóng hoàn tất việc điều chỉnh.
Mười ngàn lượng bạc này đủ để mua rất nhiều thứ. Đổi thành lương thực, chắc chắn có thể đủ nuôi dân cả thành ăn đến năm sau, thậm chí còn được ăn đa dạng nhiều món hơn.
Cũng có thể mua được hai loại vật dụng hằng ngày kia với số lượng lớn.
Sau khi bỏ bạc vào, Lưu Nhị Sơn bỗng nhớ ra điều gì đó: “Nói mới nhớ, hình như mấy phú hộ kia có vài món đồ cổ quý giá. Lần sau mang đến, xem có thể dùng để khôi phục pháp lực được không.”
Thịnh Quân nghĩ có thể thử xem sao, lên tiếng đồng ý, sau đó quay đầu kiểm tra những món hàng mới nhận được lần này.
Ừm, dù chỉ thăng cấp một lần, nhưng lại mở khóa được bốn mặt hàng.
Chính là muối và đường mà trước đây Thịnh Quân đã nhắc đến, cùng với nước tương và giấm.
Tất cả đều được đựng trong ống tre.
Nàng nhanh chóng niêm yết giá cho mấy món hàng, đặt chúng lên kệ, rồi đổi thêm một số thẻ mua sắm cho Lưu Nhị Sơn, đồng thời nhắc nhở hắn ta rằng có hàng mới đã về.
Lưu Nhị Sơn nghe xong liền quay đầu dặn dò vài câu rồi dẫn cả nhóm bước nhanh vào pháp miếu.
Những người khác vừa bước vào cửa, đã bị dọa sợ bởi máy hút bụi chạy trên sàn.
Nhưng nhóm người của Lưu Nhị Sơn không để ý đến phản ứng của họ mà đi thẳng đến kệ hàng để xem những món bảo bối mới mà Phương Tiên Nhi làm ra.
“Thì ra là muối và đường, quá tốt rồi, vậy là trong huyện không cần phải mua thêm mấy thứ này nữa rồi!”
Lưu Nhị Sơn nhìn nhãn hiệu trên kệ, nâng niu những ống tre trên tay không nỡ buông xuống.
Đây đều là những vật dụng thiết yếu trong cuộc sống!
Hơn nữa, việc xây tường thành rất vất vả, nếu có nước pha thêm đường, chắc chắn mọi người sẽ có thêm sức lực.
Họ không thể mang quá nhiều nước điện giải ra ngoài, nhưng những ống đường này có thể giải quyết những vấn đề này, có thể pha được rất nhiều nước uống.
Nhìn sang hai món còn lại, nước tương và giấm, đây đều là những sản phẩm làm từ lương thực.
Giấm thì hắn ta đã từng nghe qua nhưng chưa bao giờ ăn, còn nước tương thì đã thử qua một lần, nhưng đó cũng là chuyện từ rất lâu rồi.
Lấy rổ chất đầy hàng hóa, sau đó quẹt thẻ bạc trên bàn đá, rồi Lưu Nhị Sơn không chần chừ mở ống tre trong tay ra.
Trước tiên là kiểm tra muối và đường.
“Lại có loại muối tinh khiết như thế này, còn đường thì trắng mịn như vậy!” Hắn ta lấy làm ngạc nhiên.
Lần này, không cần người bên ngoài nhắc nhở, hắn ta cũng biết những thứ này tuyệt đối không thể đem đi quá xa.
Lưu Nhị Sơn đóng nắp lại, rồi mở ống nước tương và giấm ra ngửi thử một chút, lòng không khỏi cảm thán rằng quả thật những thứ mà Phương Tiên Nhi ban tặng đều là bảo vật.
Sau khi xem qua những món hàng mới, Lưu Nhị Sơn hít một hơi sâu, quay người đánh thức những người đang ngơ ngác: “Được rồi, mau qua đây giúp ta lấy hàng, cứ làm theo ta là được!”
Thời gian rất gấp, lần này họ cần mang rất nhiều thứ, phải trở lại thành trước khi trời tối.
Bạn cần đăng nhập để bình luận