Mang Theo Hệ Thống Kinh Doanh Về Cổ Đại

Chương 129



Mắt thấy ngày này, mưa đã tạnh, không trung có thêm không ít mây trắng.
Một đám người liền hoạt động, đem đá mài để ở ngoài động, lau chùi sạch sẽ một phen, mài mấy thứ dược liệu thử tay.
Vận hành có chỗ nào không thuận lợi, gọi Tảo Nhi lay hoay nửa ngày, cũng điều chỉnh xong.
"Thật tốt quá, rốt cuộc cũng làm ra được cối đá rồi, chờ đến khi tìm được thạch cao, chúng ta có thể bắt tay vào làm đậu hũ rồi!" Tảo Nhi lau mặt, cười tủm tỉm nói.
"Tảo Nhi tỷ thật là lợi hại!" Bọn nhỏ cổ vũ kêu lên.
Hà Hoa cũng không nhịn được cười: "Còn không phải sao? Tảo Nhi tỷ các ngươi ấy à, hiện tại chính là người tài ba duy nhất trong núi này của chúng ta đấy, không có ai cũng không thể không có nàng!"
"Sao có thể chứ, Hà Hoa thẩm thẩm của ta!"
Tảo Nhi cọ đến bên cạnh nàng ấy, thân mật ôm cánh tay nàng ấy nói:
"Nếu không phải có người tài giỏi như các thẩm giúp đỡ, đục đá ra hình ra dạng thì ta lấy đâu ra thời gian rảnh đi làm những thứ kia?"
"Hơn nữa, sau đó phải dùng để mài làm đậu phụ gì đó, ta nghe xong đầu óc cũng choáng váng, thật sự là một chút cũng không làm được. Nếu muốn suy nghĩ món ăn mới, ta còn phải dựa vào đôi tay khéo léo này của thẩm!"
Hà Hoa cười ha ha, quay đầu nói với những người khác: "Mọi người mau nhìn xem miệng lưỡi ngọt ngào của nha đầu này đi, thật đúng là lọ Hoàng Đào sống của Phương Tiên Nhi!"
Mọi người đồng loạt nở nụ cười.
Làm ra cối đá, lại đi tìm Phương Tiên Nhi bảy tỏ công lao, cũng coi như giải quyết xong một cọc tâm sự của mọi người.
Về phần làm đậu hũ, việc này không gấp được, còn phải xem khi nào các nàng có thể tìm được thạch cao.
Trước đó, cối xay nhỏ dùng để mài chút đồ khác cũng thuận tiện.
Lại qua một ngày, trời hoàn toàn chuyển sáng, mặt đất cũng khô ráo.
Đội ngũ tìm kiếm thức ăn của mấy người Tảo Nhi rốt cục một lần nữa rời núi, có thêm mấy cây cung trang bị.
Lúc này vẫn không thể tìm được thạch cao, nhưng tìm được cỏ cây mới.
Một là loại quả nhỏ màu tím đen, mọc thành từng đám, không biết có thể ăn được hay không.
Còn có một loại cỏ dại dây leo.
Hái nó trở về, là bởi vì nó cũng kết ra loại quả kỳ quái, toàn thân dài nhỏ, phần đuôi nhọn, vỏ ngoài mùa xanh thiên về màu nâu.
Thu Nương còn hái vài cọng cỏ dại rất phổ biến trên núi.
Những cây cỏ này nhìn không phải hàng hiếm, cũng không hái nhiều, chỉ để cho Phương Tiên Nhi dạy nàng ấy nhận biết là được.
Chờ trở lại trong động, Thu Nương liền không kịp chờ đợi bắt Tống Hàm Thanh cùng nhau đến trước mặt Phương Tiên Nhi, đem cỏ cây hôm nay có được cho nó xem.
Đầu tiên là ném quả nhỏ màu đen to bằng hạt đậu vào.
Thịnh Quân nhanh chóng nhận được tin tức:
"Á, đây là quả Long Quỳ, vị chua chua ngọt ngọt, có thể ăn một chút xíu, nhưng tuyệt đối không thể ăn nhiều. Bởi vì trong đó có một loại thành phần, ăn nhiều có thể sẽ xảy ra vấn đề."
"Nhưng lá non của nó có thể hái về làm đồ ăn."
Không chỉ có quả và lá cây có thể ăn, nó cũng là một loại dược thảo rất hữu dụng, nông thôn hiện đại có nhiều chỗ gọi nó là "cỏ trị ngứa".
Lại nói tiếp, ở trong núi này có cỏ không thể làm thuốc sao?
Nhiều ngày trôi qua như vậy, có thể coi như tìm được một loại quả có thể ăn, tuy rằng không thể ăn nhiều, nhưng Thu Nương vẫn rất vui vẻ.
Nàng ấy nghiêm túc ghi nhớ lời của Phương Tiên Nhi.
Loại chuyện này cũng không thể lười biếng, nếu nàng ấy quên, cũng không mặt mũi nào cầu Phương Tiên Nhi nói lần thứ hai.
Nhớ kỹ thông tin về Long Quỳ rồi, nàng ấy lại nhét loại cây cỏ dây leo kia vào hộc bỏ tiền.
Thịnh Quân cảm thấy mới mẻ nhìn gốc cây này.
Thứ này giống như là hợp thể giữa quả ớt nhọn và đậu giác, nhưng nhỏ hơn một chút.
Hệ thống quét qua, thì ra gọi là dây tơ ngỗng.
Còn có một tục danh không xuôi tai, gọi là "Ngưu bì tiêu".
"Nếu như non hơn một chút, quả này có thể ăn, nhưng bây giờ đã hơi già rồi, vẫn là đừng ăn thì tốt hơn." Thịnh Quân nói.
Thu Nương lộ ra thần sắc tiếc hận.
Thịnh Quân lại nói: "Nhưng mà, ngươi có thể hái lá cây xuống thử xem"
Thu Nương nghe lời làm theo, sau đó liền phát hiện chỗ lá cây bị hái xuống kia tuôn ra rất nhiều chất lỏng trắng noãn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận