Mang Theo Hệ Thống Kinh Doanh Về Cổ Đại

Chương 533



Đang chạy, bỗng có người từ phía sau đuổi theo, miệng gọi: "Lão bá và thúc thúc phía trước ơi. Đợi một chút, ta có chuyện muốn hỏi!"
Nghe giọng thì nhận ra đó là một nữ nhân.
Hai người lưỡng lự một lát, không muốn dừng lại. Nhưng cũng sợ nếu không dừng sẽ chọc giận những người này. Cuối cùng vẫn quyết định dừng bước và quay người lại.
Tuy nhiên, họ không chủ động nói gì, chỉ đứng đó quan sát.
Người đuổi theo là một nữ nhân mặc áo quần vải thô.
Nhìn bề ngoài không giống người giàu có, nhưng chất liệu vải có vẻ rất tốt.
Điều này khiến hai cha con khó đoán được thân phận của nàng ấy.
Tuy nhiên, chỉ có một mình nàng ấy đến, không mang theo vũ khí. Điều này khiến họ bớt căng thẳng hơn nhiều.
Rồi họ thấy đối phương nở một nụ cười và giới thiệu lai lịch của bản thân:
"Chúng ta là đội quân dưới trướng của Phương Quân. Thu đông năm nay có thể sẽ có đợt rét đậm, khi đó sẽ rất lạnh. Đừng nghĩ bây giờ chưa có gì bất thường, nhưng cơn rét đậm có thể sẽ đến trước khi vụ thu hoạch kết thúc, nói đến là đến ngay."
"Đến lúc đó, đừng nói là cây cối ngoài đồng. Ngay cả người cũng khó lòng chống chọi nổi. Vì vậy, chúng ta đến để giúp thôn xây các giường sưởi. Chỉ cần có giường sưởi và tích trữ đủ củi thì đến lúc đó không sợ bị c.h.ế.t cóng!"
Trong lời người phụ nữ nói có vài từ khó hiểu. Nhưng ông lão vẫn đại khái hiểu được ý của nàng ấy.
Thu đông năm nay sẽ cực kỳ lạnh... Đây chẳng phải là điều mà họ đã lo nghĩ suốt mấy ngày nay sao!
Dù không rõ tại sao nhóm người này lại muốn giúp thôn dân. Nhưng nhìn vẻ mặt chân thành của nữ nhân đó thì không có vẻ gì là lừa gạt.
Ông lão mang theo hy vọng hỏi: "Thế còn lúa ngoài đồng thì sao? Cái giường sưởi mà ngươi nói, có giữ được lúa đến vụ thu hoạch không?"
"Lúa ngoài đồng à?" Người phụ nữ ngẩn ra.
Lần này nàng ấy là một trong những tiểu đội trưởng của chuyến đi "Con đường giường sưởi". Nên nàng ấy hiểu rất rõ khả năng của đội mình.
Hiện tại, Tôn chủ sự và nhóm người của nàng vẫn chưa làm ra được nilon, không có cách nào làm nhà kính hay màng giữ nhiệt nên họ thực sự không có khả năng giữ ấm cho lúa ngoài đồng.
"Xin lỗi, giường sưởi không thể cứu được lúa ngoài đồng. Nhưng ông yên tâm, chúng ta còn có vài cách khác để giải quyết vấn đề lương thực. Nhất định sẽ cố gắng giúp mọi người vượt qua đợt khó khăn này!"
Nghe đến đây, ông lão có chút thất vọng.
Những lời nói xã giao phía sau ông lão đều tự động bỏ ngoài tai. Chỉ nghe được câu e là mùa màng không giữ nổi.
Nhưng rồi ông ấy ngẫm lại những lời vừa nãy của nữ nhân kia. Nhớ đến nàng ấy nói có thể sẽ có người c.h.ế.t vì rét. Sau đó, ông ấy lại nghĩ đến đám cỏ dại mà mình vừa từ núi mang về liền cảm thấy việc xây giường sưởi vẫn là điều phải làm.
Dù sao thì việc mùa màng bị ảnh hưởng thiên tai thì ông ấy đã sống đến tuổi này rồi, đã trải qua không ít lần. Nhưng chỉ cần người còn sống, thì có thể từ từ gượng lại. Ngày tháng vẫn có thể tiếp tục.
"Đại nhân, các ngài đi theo ta, ta dẫn các ngài đến gặp trưởng thôn để bàn về việc xây giường sưởi!" Ông lão nói. "Nhưng mà các ngài có đông người thế này, chỉ sợ sẽ làm lũ gia cầm trong làng hoảng sợ..."
Lời này khá khéo léo, nói trắng ra vẫn là lo rằng nhóm người của Phương Quân sẽ gây rối.
Tiểu đội trưởng liền đáp ngay: "Chúng ta sẽ cho vài người vào trước để giải thích rõ ràng những việc cần làm."
Nói xong, nàng ấy quay đầu gọi mấy người lính Phương Quân cùng đi với mình.
Mấy người này đều không mặc dụng cụ phòng ngự hay mang vũ khí gì, trông có vẻ vô hại. Nhưng thực ra, bên dưới lớp quần áo của họ đều mặc áo giáp hạng nhẹ, trong ống tay áo còn buộc nỏ nhỏ b.ắ.n liên tục. Đây toàn là mẫu mới vừa được chế tạo gần đây, có lực sát thương lớn và rất dễ ẩn giấu.
Dù sao, lòng đề phòng con người không thể thiếu. Cho dù mang ý muốn phục vụ bá tánh thì vẫn phải bảo đảm an toàn cho bản thân.
Đoàn người vừa tập hợp liền theo ông lão đi về phía làng.
Phía sau, Thịnh Quân thò đầu ra từ chiếc xe ngựa, lưỡng lự một chút, cuối cùng vẫn không đi theo.
Lần này bá tánh có vẻ nhạy cảm hơn. Có thể họ sẽ sợ hãi cái khối sắt biết bay này, thôi thì chờ họ thương lượng xong rồi mình hãy xuất hiện.
Tại nhà của trưởng thôn.
Tiểu đội trưởng đã nói xong chuyện về đợt rét đậm và giải thích ngắn gọn cách làm giường sưởi.
Xây giường sưởi nghe có vẻ đơn giản, nhưng thực ra là một kỹ thuật đòi hỏi sự tỉ mỉ. Mỗi bước đều có yêu cầu riêng.
Từ đầu đến cuối, trưởng thôn nghe mà mặt không giãn ra chút nào.
Cái giường sưởi này thực sự quá rắc rối, lại còn phải nung gạch và xây bằng gạch. May thay, nhóm người này cũng nói rằng sẽ dạy họ kỹ nghệ nung gạch. Đây cũng là điều tốt, sau khi làm xong giường, nếu còn thừa gạch thì cũng có thể để lại cho người dân trong thôn.
Quay lại chuyện làm giường sưởi.
Qua lời miêu tả của tiểu đội trưởng, trưởng thôn cũng đã nắm được công dụng của giường. Đại khái là làm thêm một chiếc giường rộng có thể sưởi ấm cho ngôi nhà.
Khi giường nóng lên, cả căn nhà cũng sẽ ấm theo. Quả thực rất khéo léo.
Trừ việc nung gạch là khó, còn lại chỉ cần nắm vững kỹ thuật mà nữ nhân kia vừa nói thì làm giường sưởi sẽ dễ hơn nhiều so với xây nhà. Tốc độ cũng sẽ nhanh hơn.
Hơn nữa, vật liệu làm giường đất cũng khá dễ tìm. Phải biết rằng nơi này cái gì cũng thiếu, chỉ có bùn đất là nhiều.
Gần đây thời tiết rất bất thường, trưởng thôn cũng mơ hồ cảm thấy có điều gì đó, nên không hoài nghi về việc sẽ có đợt rét đậm.
Hơn nữa, người ta còn nói sẽ tận tay dạy họ nung gạch và làm giường, lại không lấy tiền. Họ bỏ công sức, còn mình được hưởng lợi, đâu có lý gì để từ chối.
Chỉ có điều, làm việc mỗi ngày phải bao một bữa ăn, cái này là thôn phải tự lo. Nhưng trưởng thôn đã tính toán xong, dự định dùng việc nung gạch để trang trải chi phí lần này.
"Phương đại nhân, vậy chúng ta cứ quyết định thế nhé. Sáng mai ta sẽ tập hợp người đến học việc nung gạch và làm giường." Nói xong, trưởng thôn bỗng nghĩ ra một chuyện, ngập ngừng: "À mà, chỗ ở của làng ta hơi chật, không còn nhiều nơi trống. Tối nay các ngài định nghỉ ở đâu..."
Tiểu đội trưởng lắc đầu: "Chuyện đó không cần phiền các ngươi. Chúng ta dựng trại bên ngoài là được."
Trưởng thôn không hiểu "dựng trại" là gì. Nhưng nghe nói không phải lo chỗ ở thì càng tốt, nên cũng gật đầu đồng tình: "Vậy thì tốt, vậy thì tốt!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận