Mang Theo Hệ Thống Kinh Doanh Về Cổ Đại

Chương 629

Dù biết ở đây chỉ là giả tưởng của trò chơi thôi, nhưng Sĩ Mạn Đóa vẫn dâng lên cảm xúc sốt ruột yếu ớt.
Cô ta đè xuống cảm xúc khác thường trong lòng, nhủ thầm với bản thân:
"Cho dù có chết ở đây, thứ gọi là cảm xúc sợ hãi cũng chẳng có liên quan gì cả nhỉ?"
Đang nghĩ như vậy, bỗng nhiên ánh sáng bên trong phi thuyền không còn nhấp nháy nữa, dường như toàn bộ khu vực đã chìm trong bóng tối, chỉ còn ánh sáng trắng ảm đạm trong lòng khoang thuyền.
Bỗng nhiên chuông truyền tin ở bên tay Sĩ Mạn Đóa vang lên khiến cô ta hơi kinh ngạc.
Cô ta lấy lại bình tĩnh, nhanh chóng nhận tin.
Bên trong khoang thuyền vang lên một giọng nữ đứt quãng quỷ dị:
"Đừng đi... Tôi sắp... Tìm được cô rồi!"
Âm thanh này vô cùng lạnh lẽo, sau khi người đó nói xong, bên trong phi thuyền như toát ra hơi lạnh âm u.
Sĩ Mạn Đóa chỉ cảm thấy nhiệt độ xung quanh càng ngày càng thấp, cô ta chà xát cánh tay theo bản năng:
"Cô nói gì cơ?"
Không ai trả lời.
Dường như có vật gì đó rơi xuống từ không trung, rơi vào chóp mũi của cô ta.
Cô ta giơ tay lên sờ thử, cảm giác ướt nhẹp, màu đỏ dưới ánh đèn mờ ảo cũng trở nên không rõ ràng.
"Tại sao lại có máu rơi xuống?"
Sĩ Mạn Đóa chạm rãi ngẩng đầu, cô ta bất ngờ không kịp đề phòng đối mặt với một đôi mắt trắng dã, tròng mắt phủ đầy tia máu.
Một người phụ nữ không mặc quần áo bảo hộ, chỉ khoác một tấm vải rách treo trên nóc phi thuyền, mái tóc dài đen như mực rủ xuống từ phía trên, như muốn câu lấy mặt của Sĩ Mạn Đóa vậy.
Giọt máu ướt ướt mà dính nhớp, tăm tối không ngừng rơi xuống từ đầu người đó, đập xuống đất vang lên tiếng "Tí tách".
"A!"
Sĩ Mạn Đóa hét lên một tiếng bén nhọn theo bản năng, lần đầu tiên trái tim đập vững vàng trong nhiều năm của cô ta đập đến điên cuồng, dường như muốn văng ra khỏi lồng ngực.
Cô ta cầm kiếm quang ở bên hông, gắng sức quơ về phía trước, nhưng cô ta chỉ quơ vào không trung.
Người phụ nữ kia nhanh chóng biến mất, chỉ còn giọt máu vẫn rơi tí tách không ngừng trên đất. Âm thanh có quy luật này giống như đang hành hạ hay lăng trì Sĩ Mạn Đóa vậy, nó khiến cô ta vô cùng đau khổ.
Cô ta chạy đến một góc rồi ngồi xuống, sắc mặt tái nhợt ôm đầu mình.
Cô ta không biết tại sao, rõ ràng người phụ nữ vừa nãy tay không tấc sắt, trên người không có chút khả năng phòng ngự nào, nhưng lại mang đến cho cô ta cảm giác ! Vô cùng sợ hãi.
Đúng vậy, đó chính là cảm xúc sợ hãi... Sợ hãi đến mức khiến cô ta nhếch nhác, sợ hãi đến mức khiến cô ta chạy tán loạn như kẻ hèn nhát!
Sợ hãi, đúng là điều cấm kỵ, là thứ vô dụng nên bị loài người đào thải!
Thật là kỳ quái, không phải loài người đã vứt bỏ nỗi sợ hãi từ lâu rồi sao? Tại sao bây giờ cảm giác này vẫn bị đánh thức thế?
Chẳng lẽ, thật ra nỗi sợ hãi chưa bao giờ bị loại bỏ, chẳng qua nó bị phong ấn trong nội tâm của con người, lúc nào cũng chờ được kích hoạt?
Sĩ Mạn Đóa thở hổn hển, cô ta giơ tay ôm ngực, cảm nhận nhịp đập trái tim của mình qua lòng bàn tay.
Điều càng làm cho người ta không ngờ hơn là, cô ta cảm thấy tình trạng bây giờ của mình tốt hơn.
Từ trước đến nay, dường như cô ta không có cảm giác rõ ràng đến vậy, bản thân đang mạnh mẽ sống trong vũ trụ này, lại như một sinh mạng yếu ớt.
Ánh đèn bên trong khoang thuyền lại bắt đầu lóe lên lần nữa, chuông truyền tin chói tai lại vang lên.
Cảm giác sợ hãi quen thuộc lại lần nữa bao bọc lấy Sĩ Mạn Đóa.
Cô ta chợt phát hiện, sự dũng cảm khi đối mặt với sống chết đã hoàn toàn biến mất.
Cô ta chưa từng hy vọng được sống như lúc này.
Tinh cầu Thiết Tiết.
"Xin lỗi, sếp Thịnh Quân, với khả năng của tôi thì cũng chỉ có thể tạo ra "Hung thuyền nửa đêm" đến thế này thôi..."
"Haiz, "Mới - Tàu Titanic" của tôi cũng làm hết sức cẩu thả, không làm ra hiệu quả kiểu cảm động xuất phát từ nội tâm được."
Thịnh Quân xua xua tay:
"Mọi người đừng xem nhẹ mình nữa, mọi người đã làm rất tốt. Trong khoảng thời gian ngắn thế này mà đã tạo ra được tác phẩm có ý nghĩa của mình, hơn nữa cũng đem lại hiệu quả rất tốt."
Bây giờ những thứ đang được lan truyền trên tinh võng của cấp cao, tất cả đều là tác phẩm do mọi người làm ra, phản ứng của mọi người cũng vô cùng tốt.
Sau khi thưởng thức phim ảnh và bài hát của tinh cầu Thiết Tiết, cảm xúc của mọi người trên các tinh cầu cao cấp đã xuất hiện dấu hiệu được đánh thức, đồng thời bọn họ cũng có mong muốn được trả tiền cho những cảm xúc mới này, số tiền thưởng cực lớn này đã giúp tinh cầu Thiết Tiết thu được lợi nhuận khả quan.
Đồng thời, giá trị tín ngưỡng của cô cũng ngày càng tăng lên.
Lúc này mới chỉ là bắt đầu.
Nghĩ lại, chỉ cần có đủ thời gian, toàn bộ tinh cầu đều sẽ trở nên tốt đẹp hơn.
"Được rồi hệ thống, chờ khi nào ở đây ổn rồi, chúng ta đi đến thế giới kế tiếp đi."
Thịnh Quân vui vẻ nói.
Còn có vô số thế giới mới lạ chờ cô đi thăm dò mà.
Bạn cần đăng nhập để bình luận