Mang Theo Hệ Thống Kinh Doanh Về Cổ Đại

Chương 254



Sau một khoảng thời gian được mọi người nhắc nhở tận tai, chỉ bảo tận mắt và học tập chăm chỉ.
Thì Thiết Trụ đã nói chuyện lưu loát hơn nhiều.
Hắn ta không nói rằng những hộp đào này là do người trong thôn chuẩn bị riêng cho mình mà lại nói rằng đây là món quà bất ngờ đặc biệt dành cho thương đội.
Vi Thập Bát nghe vậy thì quả nhiên rất vui mừng. Ông ấy hơi tò mò, nhanh chóng nhận cái hộp đã được mở từ tay Thiết Trụ, đưa lên trước mặt quan sát kỹ lưỡng.
Chưa kịp nhìn rõ bên trong là cái gì thì mũi ông ấy đã nhanh chóng ngửi thấy một mùi thơm ngọt của trái cây, khiến miệng lưỡi lập tức ứa nước.
Lúc này ánh sáng rất tốt, khi cúi đầu nhìn vào trong miệng hộp thì ông ấy dễ dàng thấy được ánh nước long lanh bên trong.
Giữa ánh nước sóng sánh, những miếng thịt quả màu vàng cam nằm xen kẽ lẫn nhau.
Cẩn thận nhìn thật kỹ thì có thể thấy quả được cắt đôi, từng miếng to tròn, hình dáng mịn màng, khiến cho người ta nhìn một lần là đã yêu thích ngay. Cái này không giống bất cứ loại quả nào mà ông ấy từng biết.
Vi Thập Bát đã đi khắp nơi buôn bán nhiều năm, thấy nhiều hiểu rộng, cũng biết đến cách dùng lon kín để bảo quản thức ăn lâu dài. Vậy nên đối với thực phẩm đóng hộp, ông ấy không cảm thấy hiếm lạ.
Như trước đây ở phía Nam, ông ấy đã từng nếm thử một loại cá muối, cũng được làm theo cách tương tự, có thể bảo quản lâu dài.
Bọn họ thậm chí còn mua khá nhiều để ăn trên đường.
Tuy nhiên, loại trái cây đóng hộp như này thì ông ấy thực sự chưa từng thấy. Thậm chí trước khi nhìn thấy cái này, ông ấy chưa bao giờ nghĩ rằng trái cây cũng có thể được bảo quản trong hộp.
Không phải là mứt khô, mà hình thức gần như trái cây tươi.
Việc bảo quản được trái cây mà vẫn còn mọng nước như thế này thực sự khiến người ta kinh ngạc vô cùng!
Nghĩ đến việc Tảo Nhi và những người khác sống lâu trong núi, mỗi lần vào thành phố mua sắm cũng khó khăn. Quả thực là cần biết một số phương pháp đặc biệt để có thể bảo quản thức ăn mà sống qua ngày.
Vi Thập Bát không khỏi cảm thán trong lòng. Điều kiện sống như thế nào sẽ tạo ra con người như thế ấy, Tảo Nhi và những người khác thực sự rất thông minh trong cuộc sống hàng ngày.
Hy vọng Bình An tiếp xúc lâu với họ thì cũng có thể học được một chút tinh hoa này.
Bỏ qua những suy nghĩ lộn xộn, Vi Thập Bát lại tập trung sự chú ý vào hộp trái cây. Ông ấy bắt đầu đánh giá giá trị của món bảo vật này.
Mùa đông ở miền Nam ấm áp hơn nhiều nhưng cũng không phải mùa ăn trái cây tươi mọng nước. Loại trái cây đóng hộp này mang đi chắc chắn sẽ cháy hàng!
Chưa biết tên thật của loại quả này là gì, Vi Thập Bát đã nghĩ sẵn cái tên khi bán hàng trong đầu - "Quả Hoàng Kim."
(1) Hoàng kim nghĩa là màu vàng.
Một khi mở bán hộp trái cây tươi, chắc chắn vàng bạc sẽ ùn ùn kéo đến.
Khác với ý nghĩa tao nhã của Lan Trúc Lộ. Đây là một loại hàng hóa hoàn toàn khác biệt, hẳn là sẽ giúp họ kết giao thêm với nhiều khách hàng khác nhau.
Chỉ nghĩ đến thôi, khuôn mặt của Vi Thập Bát đã tươi tươi đến mức có thể nở hoa.
Ông ấy không nhịn được vỗ vai Thiết Trụ: “Tốt lắm, thật sự rất tốt! Ta sẽ đi chia trái cây cho mọi người để mọi người cùng thưởng thức một ít!”
Hộp này đã mở nên chắc chắn là phải ăn rồi.
Nếu muốn bán, ông ấy nhất định phải thử qua hương vị. Có như vậy mới tự tin hơn.
Tảo Nhi và mọi người nghe vậy thì nhanh chóng từ chối: “Không cần đâu Vi thúc. Thúc thử đi, chúng cháu không ăn đâu.”
“Đợi thúc thử xong, phần còn lại thì mang đi luôn, để mọi người trong thương đội nếm thử một chút!”
Mọi người đều có phần, như vậy mới có thể giúp Thiết Trụ dễ dàng hòa nhập vào thương đội.
Nghe nhắc đến điều này, Vi Thập Bát cũng nghĩ đến những người khác, gật đầu đồng ý: “Vậy Vi thúc đành phải mặt dày mà nhận phần lợi này rồi. Nhưng các cháu yên tâm, những hộp quả này đều là bảo vật, chắc chắn sẽ bán được giá cao!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận