Mang Theo Hệ Thống Kinh Doanh Về Cổ Đại

Chương 367



Lang trung ở bên cạnh ngạc nhiên hỏi: “Nhanh như vậy sao?”
Thiết Trụ cười nói: “Chỉ là chuyển biến tốt hơn mà thôi, muốn khỏi hẳn thì phải đợi thêm tầm một hai ngày nữa.”
Lang trung vội nói: “Ta chưa từng nghe thấy loại thuốc nào có thể chữa khỏi bệnh sởi chỉ trong một hai ngày đấy!”
Lang trung và Thiết Trụ vui vẻ thảo luận cùng nhau thảo luận về vấn đề này.
Bởi vì Thiết Trụ có một ít kiến thức y học và những ý tưởng mới mẻ, khiến lang trung cảm thấy được mở rộng tầm mắt.
Giống như câu nói nước sôi có thể “khử trùng tiêu độc”, cũng giải quyết được phần nào thắc mắc trong lòng lang trung.
Mải nói chuyện đến mức quên cả thời gian.
Đến khi Thiết Trụ ngước mắt lên, đã nhìn thấy có người vui vẻ bước ra từ thư phòng, nói rằng bệnh sởi của huyện lệnh đã khá hơn nhiều, các nốt phát ban cũng dịu xuống, màu sắc đã trở nên nhạt hơn.
Những người khác bao gồm cả thị vệ nghe được tin vui đều trở nên vui mừng khôn xiết, thái độ của họ cũng nhanh chóng thay đổi.
Chẳng bao lâu sau đã có người mang trà và nước tới, xếp mấy chiếc ghế cho nhóm Thiết Trụ ngồi.
Lang trung lại càng tin tưởng vào những gì Thiết Trụ vừa nói.
“Bát thuốc này trị bệnh thật tốt!”
Lang trung hơi do dự, sau đó dùng kính ngữ nói: “Tiên sinh, ta có một thỉnh cầu hơi quá đáng…”
Thiết Trụ hiểu ý, xua tay nói: “Ta hiểu mà. Ngươi có thể thoải mái sử dụng phương thuốc vừa rồi. Nếu những lang trung khác có đến hỏi, ngươi cứ nói đúng sự thật, truyền phương thuốc cho nhiều người biết.”
Từ xưa đến nay, y thuật đã được truyền lại theo cách này. Cũng có nhiều lang trung nổi tiếng viết sách và chia sẻ chúng một cách đầy vị tha.
Lang trung nghe thì xúc động cúi đầu chắp tay thi lễ với Thiết Trụ.
Tình trạng của huyện lệnh đã chuyển biến tốt đẹp hơn, nơi này cũng không cần đến ông ta nữa.
Sau khi trao đổi và thảo luận, lang trung mang theo một bụng thu hoạch miễn cưỡng rời đi.
Ba người Thiết Trụ tạm thời ngủ lại phủ huyện lệnh, cũng không quên nhờ người gửi tin về thôn.
Tin tức được gửi đến trong núi trước, sau đó nhanh chóng được gửi đến huyện thành bên này.
Sau khi nhóm người Tảo Nhi nhận được tin thì cũng không quá lo lắng. Họ tin rằng Thiết Trụ và Vi Thập Bát có thể giải quyết tốt những việc này.
So với chuyện này, còn có một chuyện lớn khác đáng lo hơn. Các con đường xi măng trong thành gần như đã được trải nhựa, mỗi chỗ đều khô ráo và có thể sử dụng bình thường.
Người dân cũng nhanh chóng phát hiện ra chỗ tốt của nó.
So với những con đường đất trước đây, loại đường xi măng này vừa đẹp vừa bằng phẳng, tạo cảm giác thoải mái cho người đi bộ và đi ngựa.
Hơn nữa, con đường này còn rất sạch sẽ, dễ dàng vệ sinh. Ngay cả khi trời mưa hay có tuyết, mặt đất cũng không trở nên lầy lội khiến chân bị bẩn.
Đối với người dân, cuộc sống đã trở nên thuận tiện hơn.
Đối với Tảo Nhi và những người khác, điều đó cũng có nghĩa là họ có thể mời thú cưng của Phương Tiên Nhi vào thành.
Trước đó Phương Tiên Nhi đã đề cập rằng, sau khi con đường được trải nhựa, nàng muốn để thần thú của mình vào thành đánh giá.
Nhóm người Tảo Nhi luôn mong Phương Tiên Nhi có thể kiểm tra thành tích của họ, tất nhiên là đồng ý ngay tắp lự.
Vì thế hôm nay, khi đội vận chuyển lương thực quay về núi, Tảo Nhi đã theo họ trở về.
Đưa thú cưng của Phương Tiên Nhi vào thành, đương nhiên chuyện quan trọng như vậy phải do chính tay nàng ấy làm rồi.
Nhân tiện còn có thể giải sầu, thời gian gần đây Tảo Nhi cực kỳ bận rộn, đầu của nàng ấy cũng trở nên nặng trĩu.
Thịnh Quân rất vui mừng với sự quay về của nàng ấy.
Đây không chỉ là cuộc hội ngộ của cố nhân sau một thời gian dài không gặp, mà còn là vì nàng sẽ sớm được chứng kiến quá trình xây dựng của huyện thành!
Còn một điều đáng mừng nữa là nàng đã mở khóa được hai thành tựu.
Thứ nhất là sự ra đời của than tổ ong, thứ hai chính là sự xuất hiện của những con đường xi măng, có thể được rút thưởng hai lần!
Thịnh Quân nhanh chóng báo tin vui này cho Tảo Nhi.
Tảo Nhi rất xúc động khi nghe điều này.
Quả nhiên, trên đời này chỉ có Phương Tiên Nhi là yêu nàng ấy nhất!
Bạn cần đăng nhập để bình luận