Mang Theo Hệ Thống Kinh Doanh Về Cổ Đại

Chương 473



Thiết Trụ vì bận rộn nên không để ý đến việc này, giờ nghe Mộc Kỳ Nhĩ nói, đương nhiên hắn ta phải đi bèn gật đầu đáp:
"Để ta lấy thêm ít đồ, chúng ta không thể đến tay không được."
Nói rồi, hắn ta lại mở cửa vào trong nhà, xách ra thêm mấy lon nước trà và một ít đồ ăn.
Sau khi lấy đủ đồ, hai người cùng lên đường, nhanh chóng đến trước nhà Tôn nương tử.
Mộc Kỳ Nhĩ bước lên gõ cửa, báo tên mình.
Một lúc sau, Tôn nương tử với vẻ mặt mệt mỏi ra mở cửa:
"Là Mộc Kỳ Nhĩ và Thiết Trụ đấy à! Thật có lỗi quá, hôm nay cửa hàng của mọi người khai trương mà dì cũng không đến xem được. Nhà dì gặp chút chuyện, thật sự không rời đi được."
Đứng ngoài cửa, Mộc Kỳ Nhĩ và Thiết Trụ nhạy bén nhận ra bầu không khí nặng nề trong nhà nàng ấy. Dường như còn thoang thoảng mùi thuốc.
Chẳng lẽ có người bị bệnh?
Thiết Trụ đưa đồ trong tay qua. Mộc Kỳ Nhĩ lo lắng đứng bên cạnh hỏi:
"Tôn di, hôm nay không thấy dì đến, chúng cháu rất lo lắng nên đành phải đến làm phiền. Có chuyện gì bọn cháu có thể giúp được không? Dù là đi tìm thuốc hay làm việc gì nhỏ cũng không thành vấn đề!"
Tôn nương tử nghe vậy thì có chút xúc động. Sắc mặt bà ấy dịu lại đôi chút, nhưng rất nhanh lại u sầu trở lại.
Bà ấy thở dài:
"Đứa trẻ ngoan, để hai cháu phải lo rồi. Chuyện này nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ, chỉ là thằng Dương Đản nhà dì tham uống nước lạnh, bị lạnh bụng, hôm nay vừa dậy đã nôn mửa tiêu chảy. Hai vợ chồng dì nấu thuốc cho nó uống, nhưng uống vào là nôn. Nước và đồ ăn cũng vậy, cứ vào miệng một lúc là nôn sạch..."
Nghe xong, Thiết Trụ đột nhiên trở nên nghiêm túc: "Thứ gì cũng nôn sao? Ngay cả nước cũng không uống được? Tôn di, dì mau dẫn cháu vào xem Dương Đản đi!"
Thấy hắn ta vội vã như vậy, Tôn nương tử cũng sợ hãi, nhanh chóng để hai người vào nhà.
Thiết Trụ đi đến đến bên cạnh Dương Đản đang nằm mê man, nhìn một lượt thì thấy quả nhiên hốc mắt đã hõm sâu, môi khô đến đáng sợ.
Hắn ta còn chọc thử vào chân cậu bé, chọc vào là thấy một cái hõm không đàn hồi lại.
Trong sách kiến thức có nói qua, tình trạng nôn mửa tiêu chảy như thế này sợ nhất là mất nước. Mà nhìn tình trạng của Dương Đản thì đã rất nghiêm trọng rồi.
May mà họ đã đến kịp!
Điều quan trọng nhất bây giờ là phải bổ sung nước điện giải cho Dương Đản.
"Mộc Kỳ Nhĩ, muội mau về nhà chúng ta, lấy ít đường và muối... tiện thể lấy thêm hai chai nước điện giải! Tôn di, Tôn thúc, hai người đun chút nước nóng giúp cháu nhé."
Nghe Thiết Trụ nói vậy, Mộc Kỳ Nhĩ liền vội vã chạy đi, còn vợ chồng Tôn gia cũng nhanh chóng đi đun nước.
Chẳng bao lâu sau, Mộc Kỳ Nhĩ mang đồ về. Nước nóng cũng đã sẵn sàng, Thiết Trụ liền nhanh chóng pha chế nước muối đường theo đúng tỉ lệ được dạy trong sách.
Vì sợ uống quá nhiều một lúc sẽ nôn nên hắn ta cho Dương Đản uống từng chút một, nhiều lần nhỏ lẻ.
Thỉnh thoảng còn cho uống thêm ít nước điện giải ấm ấm.
Loại này có vị dễ uống hơn nước muối đường, lại chứa thêm dưỡng chất khác. Tuy không bổ sung nhanh bằng nước muối đường nhưng cũng rất hữu ích. Hơn nữa còn giúp giảm cảm giác buồn nôn.
Cứ như vậy bận rộn qua lại một lúc lâu, quả nhiên Dương Đản không nôn ra nữa, tình trạng có vẻ bắt đầu khá lên.
Vợ chồng Tôn gia thấy vậy cảm kích vô cùng, nắm c.h.ặ.t t.a.y Mộc Kỳ Nhĩ và Thiết Trụ, không biết phải nói gì cho phải.
Thiết Trụ cũng lén lau mồ hôi.
Giải quyết được vấn đề mất nước rồi, chỉ cần nghỉ ngơi tĩnh dưỡng, Dương Đản chắc sẽ từ từ hồi phục.
Họ không nán lại lâu, nhanh chóng chào tạm biệt. Chỉ là trước khi đi còn dặn dò vài điều về việc ăn uống.
Cứ tưởng rằng sự cố nhỏ của Dương Đản đã kết thúc.
Không ngờ mấy ngày sau, nhờ sự tuyên truyền của Tôn nương tử mà nước điện giải đột nhiên được mọi người đón nhận nhiệt tình.
Thiết Trụ cười khổ trước tình huống này, nhân dịp đó đưa luôn lớp học kiến thức phổ thông và văn hóa cơ bản vào chương trình.
Việc uống nước điện giải chỉ là chuyện nhỏ. Đúng lúc mọi người gần đây đều rảnh rỗi, chi bằng cùng nhau học hành cho tốt!
Cùng lúc đó, Mộc Kỳ Nhĩ cũng bắt đầu dẫn người đi phát băng vệ sinh.
Không chỉ phát cho nữ nhân xung quanh, cô bé còn mang đến phát cho nữ nhân ở các làng lân cận. Thậm chí còn có ý định mở rộng phạm vi phân phát ra nhiều nơi hơn nữa.
Nữ trưởng thôn của làng bên tên là Lang Nha, cầm băng vệ sinh trên tay với tâm trạng phức tạp, nhìn chằm chằm vào Mộc Kỳ Nhĩ hết lần này đến lần khác.
"Các ngươi phát cho chúng ta thứ này, lại không thu bất kỳ khoản báo đáp nào."
Nàng ấy nói: "Từ khi các ngươi đến đây, dường như luôn làm những việc hào phóng như thế."
Bạn cần đăng nhập để bình luận