Mang Theo Hệ Thống Kinh Doanh Về Cổ Đại

Chương 231



Mì ăn liền nát vụn theo những tiếng kẽo kẹt, nhanh chóng biến thành từng đống bột màu vàng nhạt.
Hà Hoa mang tinh bột củ mài tới, thêm từ từ vào bột mì ăn liền, sau đó thêm chút nước rồi bắt đầu nhào bột.
Có lẽ nhờ thêm tinh bột vào, bột mì ăn liền coi như đã làm thành công, nhào nặn thuận lợi như trong tưởng tượng.
Nàng ấy và mấy thím nhào bột mì, những người khác cũng không nhàn rỗi, cùng nhau dọn dẹp sạch sẽ những công cụ trước đó đã dùng để xay bột, sau đó cùng nhau làm nhân bánh.
Như thường lệ, nhân bánh sủi cảo sẽ có một loại mặn một loại chay.
Trước kia các nàng đã tích trữ nấm, rau dại và thịt khô các kiểu, lần này vừa lúc dùng tới rồi.
Nhưng theo sự sáng tạo trước đó của dì Hà Hoa, lúc này mọi người cũng suy nghĩ, bàn bạc về việc dùng nguyên liệu trong nồi lẩu để làm nhân bánh.
Muốn ăn bánh sủi cảo nhân thịt heo hay nấm đều được, cũng có thể nấu nguyên liệu của nồi lẩu với thịt heo, tóm lại nhất định phải làm nồi lẩu!
Nói làm là làm.
Bên Hạnh Nhi nhanh chóng bắc nồi lẩu lên, thả thịt heo đã qua xử lý cùng với nấm và các nguyên liệu vào trong nồi.
Đợi khi bên Hà Hoa chuẩn bị cán bột, nhào bột thì các nàng đã vớt nguyên liệu nấu xong từ trong nồi lẩu ra.
Tách riêng phần thức ăn mặn và chay, băm nhuyễn toàn bộ, làm hai bát nhân bánh sủi cảo có gia vị phong phú.
Kiểm tra lại món ăn một chút, liệt kê menu các loại.
Có sủi cảo nhân khoai tây, có sủi cảo nhân đỗ, có sủi cảo nhân thịt heo và thịt bò…
Không chỉ có nhân bánh phong phú, mà khẩu vị cũng đa dạng hơn, có cà chua hoặc vị cay tê, lần này đúng là làm một bữa tiệc sủi cảo vô cùng phong phú.
Hà Hoa nghe các nàng muốn làm đa dạng loại sủi cảo như vậy, không nhịn được nói: “Có nhiều loại nhân bánh như thế mà vỏ ngoài sủi cảo lại giống nhau, sau khi hấp xong làm sao mà phân biệt được nhỉ?”
Tảo Nhi khoát khoát tay: “Không sao đâu dì Hà Hoa, bọn ta cũng không kén chọn, dù sao đều là đồ ăn ngon mà!”
Hạnh Nhi đứng ở bên cạnh nhanh chóng động não, lên tiếng đề nghị: “Nhân rau củ của chúng ta cũng có màu sắc khác nhau, vậy chúng ta cũng có thể nghiền chúng thành bột, làm cho vỏ sủi cảo cũng có màu của nó không?”
Hà Hoa nghe xong, trầm ngâm chốc lát thì thấy có thể thực hiện được.
Giống như khoai lang tím kia có thể xay nhỏ thành bột, sau đó chấm một ký hiệu lên vỏ bánh sủi cảo, trước khi nấu chỉ cần cán kỹ là bao nhân được, vừa có thể phân loại được sủi cảo, lại không ảnh hưởng đến vị của nó.
Nàng ấy cười khen: “Cái đầu nhỏ của Hạnh Nhi thật là thông minh, sáng dạ như ngọn lửa cháy hừng hực ấy!”
Hạnh Nghi nghe vậy hơi xấu hổ, quay đầu gọi đám đồng bọn nhỏ chạy tới làm phần rau củ.
Các món đồ nhanh chóng được mang tới.
Đám người lấy ra vài loại rau quả, mài nhỏ thành bột màu.
Lần này chủ yếu dùng khoai lang tím, đậu bắp, cà rốt để làm bột màu, hoa quả đều có vị khá ngọt nên sẽ ảnh hưởng đến hương vị.
Sau khi mài xong củ quả khô thành bột rồi in lên vỏ bánh sủi cảo, mấy người Hà Hoa nhanh chóng cán lớp vỏ sủi cảo thật dày trở nên mỏng dính, sau đó đưa cho đám Tảo Nhi bọc nhân bánh.
Gói sủi cảo chắc chắn là phải gói thành hình thỏi vàng.
Để cầu may mắn, bọn họ còn chọn ra vài miếng sủi cảo, định cho thêm nhân đặc biệt vào, để xem cuối cùng ai sẽ ăn được.
Thông thường thì nên cho tiền xu vào nhưng có lần Phương Tiên Nhi vô tình nói rằng tốt nhất là không nên cho những thứ như tiền xu vào miệng, dễ bị bệnh hoặc đau bụng.
Mọi người nhanh chóng bỏ qua ý định nhét tiền xu vào.
Nhưng nếu như không nhét tiền xu thì có gì đặc biệt để nhét vào đây?
Nếu như để lương khô, bánh mì, đào vàng đóng hộp thì chắc chắn không được. Chỉ nghĩ đến thôi đã thấy hương vị kỳ lạ rồi.
Mọi người bàn bạc một hồi, cuối cùng vẫn là Hạnh Nhi có ý tưởng hay.
"Hay là chúng ta lấy mì ăn liền làm nhân bánh đi!"
Vỏ sủi cảo làm từ mì ăn liền, nhân sủi cảo cũng là mì ăn liền. Chủ yếu là sự đồng nhất bên trong và bên ngoài, mọi người đều cười vui vẻ, nhưng cũng cảm thấy ý tưởng này không tồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận