Mang Theo Hệ Thống Kinh Doanh Về Cổ Đại

Chương 423



Nghe thấy vậy, mọi người nghĩ dù có là nội tạng gà thì cũng là món thịt, giá hai phiếu một túi thực sự nằm trong khả năng chi trả của họ, chưa kể còn được tặng kèm theo công thức nấu ăn.
Những món sử dụng bút mực để ghi lại thì giá trị còn phải bàn nữa sao?
Còn về chân gà, tuy không có nhiều thịt để ăn, nhưng cái tên “chân gà da hổ” nghe cũng vô cùng mới mẻ, một phiếu hai cái có vẻ cũng có thể chấp nhận được.
Điều này có thể là do cuộc sống đã trở nên khá hơn. Gần đây, do các loại hàng hóa sống tăng lên, tiền công cũng tăng theo. Người dân nỗ lực làm việc là có thể kiếm được nhiều phiếu Phương Tiên hơn.
Các đồ dùng hàng ngày mua một lần có thể dùng được rất lâu, chi phí cũng không quá cao.
Vì thế mọi người có thể dư dả tiêu một chút phiếu để thỏa mãn khẩu vị của bản thân.
Dù không dám xuống quán ăn nhưng cùng gia đình thưởng thức nội tạng gà, chân gà được đổi từ phiếu, coi như ăn một chút thịt cho vui miệng, cũng không ảnh hưởng gì đến cuộc sống. Không những vậy lại còn học được thêm công thức nấu ăn. Mọi người rất hoan hỉ với điều này.
“Cho ta một túi nội tạng gà!”
“Ta muốn hai cái chân gà... À mà thôi, lấy bốn cái luôn đi. Hiếm khi mới có cơ hội, cả nhà mỗi người một cái nếm thử cho đã!”
Người dân chen chúc xếp hàng để đổi đồ ăn, sự nhiệt tình của họ đã vượt xa dự đoán.
May mà Hà Hoa đã sắp xếp chu đáo, các quán ăn trong thành đều được chuẩn bị sẵn đồ kho, như vậy mới có thể đáp ứng đủ nhu cầu của mọi người.
Những người đầu tiên đổi được lòng gà thì đã nhanh chóng cầm đồ về nhà.
Ở ngoại ô thành.
Một nam nhân vui mừng hớn hở xách hai túi giấy dầu đặc biệt bước vào nhà. Vợ hắn ta cũng đã tan làm, trở về nhà trước hắn ta.
“Về rồi à, chàng cầm cái gì đấy?” Vợ hắn ta tò mò hỏi.
“A Bạch, nàng tan làm rồi không ra thành xem có gì hay à? Ta mang về thứ tốt lắm đấy!” Hắn ta trả lời.
Trong nhà thoang thoảng hương thơm của cháo, không cần ngửi kỹ cũng biết là mùi cháo đặc trưng từ chỗ Phương Quân.
“Không có. Hôm nay làm việc phải suy nghĩ nhiều. Làm xong hơi mệt nên tan làm thì ta về sớm để nghỉ ngơi, ta cũng đã nấu xong cháo rồi. Chàng về đúng lúc đấy, chúng ta có thể ăn ngay.” A Bạch cười nói: “Nghe chàng nói vậy, chẳng lẽ là ta đã bỏ lỡ chuyện vui gì sao?”
Trong nhà chỉ có hai miệng ăn, không có ai khác.
“Đợi ta một chút.”
Nam nhân nhanh chóng múc cháo trong nồi ra bát, rồi bưng đến bàn. Hắn ta xé một trong những túi giấy dầu ra đặt lên bàn, bên trong là thịt gà kho thập cẩm.
Rất nhanh sau đó, hắn ta đưa túi còn lại cho A Bạch, bên trong có hai cái chân gà da hổ.
“Nhiều món thịt thế này sao?” A Bạch ngạc nhiên thốt lên.
“Đúng rồi đấy! Phương Quân vừa có phúc lợi mới. Mấy món này cộng lại cũng không hết số phiếu ta kiếm được trong một ngày.”
Người đàn ông tự hào nói, mắt sáng rực lên nhìn nàng ấy: “Món kho này thơm lắm, trên đường về ta cứ muốn nếm thử, phải cố nhịn mới được. Nàng thử xem, có thơm như ta ngửi không?”
“Chàng vất vả rồi, cùng ăn thôi.” A Bạch mỉm cười lắc đầu.
Cặp phu thê ngồi xuống bàn và bắt đầu ăn tối.
“Ừng ực.”
Nhờ ơn của Phương Quân mà họ đã được ăn không ít những món ăn ngon, nhưng ngần này món thịt vẫn khiến cả hai nuốt nước bọt vài cái. Sau đó cả hai cùng nhìn nhau cười.
Gọi là nội tạng gà, nhưng thực ra cũng có cả nội tạng của vịt. Bề ngoài đều rất hấp dẫn, mùi hương cũng rất đặc biệt.
A Bạch húp một ngụm cháo rồi gắp một miếng mề gà cho vào miệng, vị giòn thơm nhanh chóng lan tỏa trên đầu lưỡi.
Đây chính là hương vị của món kho sao? Lại là một hương vị chưa từng được thưởng thức qua.
“Hình như còn thơm hơn cả khi ngửi!” Nàng ấy từ từ thưởng thức, cúi đầu húp thêm một ngụm cháo.
“Ừm ừm!” Phu quân của nàng ấy ậm ừ hai tiếng thay cho lời đáp, không nói được gì vì miệng đã đầy cháo và lòng gà.
Hiếm khi cả hai người không nói chuyện gì trong lúc ăn, không chia sẻ những gì xảy ra trong ngày, mà chỉ cúi đầu ăn ngấu nghiến.
Thoáng chốc, túi nội tạng gà cũng đã hết phân nửa.
Ăn cùng với món kho, cháo cũng gần hết. Hai người phải cố gắng lắm mới có thể dừng đũa được.
Món kho này để được mấy ngày, để mai có thể được ăn tiếp.
“Chân gà da hổ cũng để mai ăn luôn sao?”
“Thôi không cần, ăn luôn bây giờ đi!”
Rửa bát xong, cả hai ngồi lại bên bàn.
Hai người, mỗi người cầm một cái chân gà lên, từ từ gặm.
Trước đây trong thành cũng đã thấy món da hổ rồi, nhưng hình dáng của món này và chân gà chẳng có chút liên quan gì. Không hiểu sao lại đặt cái tên này.
Không biết làm thế nào mà món chân gà lại có màu nâu đỏ rất kích thích vị giác nhưng lớp da bên ngoài lại nhăn nhúm, trông có phần xấu xí.
Tuy nhiên, chỉ cần cắn một miếng nhỏ thôi cũng đã có thể cảm nhận được sự giòn giòn, sần sật vô cùng thú vị. Lớp da cũng ngấm đẫm nước kho, tạo nên một hương vị cực kỳ đậm đà.
Ăn hết phần da, lại tiếp tục nhai phần thịt.
Rồi từ đầu móng chân,gặm dần xuống miếng thịt dày nhất ở lòng bàn chân.
A Bạch mê mẩn ăn hết những mảnh xương vụn rồi lại nhả từng mảnh ra. Cuối cùng trên khung xương của chân gà chỉ còn lại hai sợi thịt ở cổ chân.
Nàng ấy thực sự có chút luyến tiếc khi phải ăn hết.
Nhưng sau một hồi do dự, nàng ấy cũng không thể cưỡng lại được mà ăn sạch.
Ăn chân gà sau bữa cơm không phải bận tâm là sẽ bị quá no, mà đây chỉ đơn giản là thưởng thức một món ăn ngon.
Có cảm giác như một sự thỏa mãn tự tại lạ lùng.
Phu quân của A Bạch còn chưa hết thòm thèm, nói: “Trước đây mọi người cứ bảo chân gà ít thịt, chẳng có gì để ăn. Giờ xem ra là do chúng ta chưa biết cách ăn đúng mà thôi!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận