Mang Theo Hệ Thống Kinh Doanh Về Cổ Đại

Chương 552



Còn chưa đi tới phía trước, bên trong đã có hai binh sĩ mặc hộ giáp lướt nhanh ra, vậy mà là hai vị Phương Quân.
Tuy đối phương không cầm vũ khí nhưng khí thế vẫn hơi đáng sợ. Các thôn dân lập tức nuốt nước bọt, rụt rè đứng yên tại chỗ.
May mà lúc trước xây giường, họ cũng từng tiếp xúc với Phương Quân không ít rồi, bởi vậy nhanh chóng bình tĩnh lại.
Người dẫn đội giơ Phương Tiên lệnh lên huơ huơ: “Đại nhân, bọn ta, bọn ta đến theo cái này! Cũng đã nghĩ hết cách rồi nhưng vẫn không sống tiếp nổi, xin ngươi giúp bọn ta lần này với!”
“Được rồi, bọn ta đã biết. Mau vào lều nghỉ ngơi trước rồi sau đó nói cặn kẽ tình hình lại với ta.”
Vị Phương Quân đó đồng ý rất nhanh, giọng nói cũng rất dịu dàng.
Cảm xúc căng thẳng của các thôn dân dần được thả lỏng, đi theo đối phương vào trong lều.
Quả nhiên trong lều cũng có không quá nhiều đồ.
Một cái bàn thấp và cả vài chiếc ghế đẩu nhỏ màu sắc sặc sỡ, là kiểu dáng khá hiếm gặp, các thôn dân không kìm được nhìn thêm vài lần.
Phương Quân nhanh chóng gọi họ ngồi xuống ghế đẩu, lại nhét cho mỗi người một ly nước điện giải đựng trong ống tre.
Uống xong vài hớp, các thôn dân không lề mề nữa mà vội vàng báo lại tình hình hiện tại.
Cả thôn họ cũng không phải thứ lười biếng chờ sung rụng, ngày nào cũng vất vả tìm việc làm, chỉ là giá lương thực ở Tức Nguyên hiện nay tăng tới mức không thể chịu nổi, có chăm chỉ cách mấy thì cũng không thể đổi được đồ ăn.
Dĩ nhiên là điều kiện thôn họ cũng bình thường nên không thể có gì ăn nấy, chất đất cũng không đủ điều kiện để xây lò gạch, nên xây giường toàn là giường đất phôi, càng không thể mưu sinh bằng nghề nung gạch.
Hai vị Phương Quân nghe xong cũng thấy khá có ấn tượng với tình hình của thôn này.
Lúc trước họ cũng đã từng tới đó, cũng giúp đỡ và từng làm đánh giá có liên quan, tình hình như thế này thì có thể quy hoạch phát triển một vài ngành chăn nuôi nông nghiệp thích hợp hoặc là khai phá một vài tài nguyên khoáng sản, nhưng đó đều là sản nghiệp dài lâu, cũng phải chờ sau này mới nói được, chắc chắn là không kịp cho mùa thu đông năm nay rồi.
Đội cũng đã lên kế hoạch trước cho chuyện này, chờ sang năm, các vùng đều sẽ chính thức bắt tay vào khai phá sản nghiệp, chỉ cần thời cơ tới cái là sẽ thực hiện cấp tốc.
Giờ nói mấy cái đó vẫn còn sớm.
Trái lại chuyện giá lương thực trong thành tăng vọt mà các thôn dân vừa nhắc, khoảng thời gian này phải can thiệp vào chút đỉnh rồi.
Có quá nhiều việc phải làm, hiện tại họ còn chưa hoàn toàn thống nhất được Bắc địa nữa.
Phía bên chủ thành không hơi sức đâu và cũng không có lý do để xen vào quá nhiều, chỉ cần không tạo thành tình huống rủi ro thương vong lớn hay ảnh hưởng xấu là họ cũng tạm thời không ra tay. Nên trong thời gian ngắn, trọng tâm hoạt động của Phương Quân đều dồn vào các thôn xung quanh.
Nhưng điều này không nói lên họ sẽ coi như không thấy mấy sự hỗn loạn trong các khu thành, và tất nhiên giá lương thực này cũng cần có sự can thiệp.
Suy cho cùng thì cũng có rất nhiều bá tánh sinh sống trong thành mà.
Tìm hiểu tình hình là quy trình cần phải có khi làm việc, Phương Quân nhanh chóng lấy bút giấy ra, loạt xoạt ghi lại những thông tin vừa nghe được.
Dạo này, bên Hưng Hòa có thêm nhiều đồ dùng văn phòng hữu ích.
Ví dụ như thứ họ đang cầm trong tay lúc này, lúc sử dụng cũng không cần phải chấm mực liên hồi, tháo nắp ra là viết ra chữ được luôn. Thậm chí có cái còn không cần nắp, ấn nút bấm trên đầu bút là lòi ra ngòi bút viết chữ, quả thật cực kỳ tiện lợi.
Người Phương gia ra ngoài đi làm rất thích dùng nó.
Cầm bút ghi chép lại xong, lại xác minh thân phận của các thôn dân, xác nhận không gì sai sót rồi thì mời họ nghỉ lại một đêm trong lều, sáng mai sẽ đưa họ về, cũng đã đồng ý chuyện giúp đỡ, bảo họ không cần lo.
Còn cụ thể là giúp thế nào thì tạm thời Phương Quân không nói, trong lòng các thôn dân cũng không suy đoán được gì.
Nhưng nếu người ta đã đồng ý rồi thì cũng không tiện hỏi gì nhiều, cứ vậy mà vò đầu bứt tai ngủ một đêm.
Sáng hôm sau, họ được Phương Quân gọi dậy, nhét vào lòng mỗi người một túi giấy: “Ăn sáng trước, ăn xong rồi chúng ta lại lên đường.”
Thôn dân mở túi giấy ra xem, bên trong đựng thức ăn họ chưa thấy bao giờ, lớp vỏ nhăn nheo màu đỏ sậm, trông giống hoa quả nhưng mùi cực kỳ thơm. Bên cạnh quả còn có một ống nước đường.
Mới sáng sớm ăn hoa quả thì hơi kỳ, nhưng giờ thiếu thức ăn, có ăn đã là tốt lắm rồi, loại quả chắc nịch và to thế này quả là một bữa ăn thịnh soạn nhất họ ăn được trong khoảng thời gian này.
Bạn cần đăng nhập để bình luận