Mang Theo Hệ Thống Kinh Doanh Về Cổ Đại

Chương 93



Khuôn mặt Tây Nương lộ vẻ kinh ngạc.
Nàng ấy chợt nhớ ra trên người quay về núi, hình như Tảo Nhi đã cho hai người ăn một loại thức ăn khác, cũng rất ngon.
Đang nghĩ ngợi, Lý bà tử liền xoa đầu Đông Ca Nhi cười nói: “Nhị Nha, hai mẫu nữ các con vừa tới, có một số việc còn chưa rõ ràng, để ta giải thích cho mà nghe.”
“Vốn dĩ đám người chúng ta vào núi, suýt nữa thì c.h.ế.t đói, cũng may ông trời phù hộ không bỏ rơi chúng ta. Ngài đã phái tới một vị thần tiên tới, gọi là Phương Tiên Nhi, cho chúng ta đồ ăn, cứu mạng chúng ta!”
“Thần tiên?” Tây Nương lộ ra vẻ mặt hoang mang.
“Con nhìn xem, bát mì trong tay con vừa nhìn đã biết là làm từ lương thực tinh rồi, không phải chúng ta muốn tích góp là có thể tích góp được, còn không phải là do Phương Tiên Nhi ban thưởng đó sao!”
“Con ăn trước đi, ăn xong ta dẫn con đi bái lạy Phương Tiên Nhi, để ngài ấy biết mặt con! Lại nói tiếp, lần này có thể cứu được con ra ngoài cũng là nhờ công lao của ngài ấy đấy, từ đầu đến cuối đều là nhờ ngài ấy phù hộ cho con!”
Tây Nương chỉ cảm thấy bối rối.
Nàng ấy có thể hiểu được từng lời mà nương nói, nhưng sau khi ghép lại thì lại chẳng thể hiểu được gì.
Tây Nương nhất thời không nghĩ ra, chỉ có thể vùi đầu vào ăn, chờ ăn xong lại cùng lão nương nhà mình đi xem cái gọi là Phương Tiên Nhi kia một chút.
Lúc này nàng ấy không buồn ngủ như ban đêm, đầu óc vẫn còn rất tỉnh táo, lúc ăn cũng nhìn kỹ hơn.
Tây Nương cúi đầu nhìn sợi mì óng ánh trong bát, trong mũi chỉ toàn mùi thơm từ đó tỏa ra.
Trong mơ hồ, nàng ấy lại thực sự có cảm giác như đang ăn đồ ăn của thần tiên.
Ở một bên, Thu Nương đã gắp vào miệng, còn chưa kịp nhai xong sợi mì trong miệng đã phồng má lên thúc giục:
“Nương, nương ăn nhanh lên đi, món mì này thực sự quá ngon! Con dám cam đoan người có tiền như Trương gia thì ngày thường cũng không được ăn ngon như thế này đâu! Còn có xúc xích này nữa, thế mà lại làm từ thịt cá, hoàn toàn không có chút mùi tanh nào, đến cả xương cũng không có.”
Thu Nương vừa nói vừa sột soạt ăn hết cả bát mì, ngay cả nước canh cũng không buông tha.
Lý bà tử thấy thế, lại múc cho nàng ấy một bát: “Ai ôi cháu ngoan của ta, nếu ăn ngon thì cháu ăn nhiều hơn một chút, xem hai mẫu nữ các ngươi đói thành cái dạng gì rồi kìa!”
“Cảm ơn a nãi.” Thu Nương chớp mắt, lại ăn sạch thêm một bát nữa.
Tây Nương mỉm cười lắc đầu, cuối cùng cũng bắt đầu ăn.
Sau khi ăn thử một miếng, cũng yên lặng tăng nhanh tốc độ ăn.
Mấy người Tảo Nhi đều bưng bát ngồi ở bên cạnh nhìn, vừa ăn vừa cười.
He he, lại có thêm hai người bị khuất phục dưới mỹ thực của Phương Tiên Nhi!
Chờ ăn cơm xong, mấy người kể lại những chuyện đã trải qua cho mọi người nghe, sau đó Lý bà tử liền dẫn hai mẫu nữ Tây Nương đi tới gặp Phương Tiên Nhi.
Mấy người Tảo Nhi không có việc gì làm, cũng đi theo góp vui.
Tây Nương nắm tay Thu Nương đi theo sau lưng Lý bà tử có chút thấp thỏm.
Nàng ấy đời này chưa bao giờ thấy thần tiên, cũng không biết Phương Tiên Nhi kia có phải là người dễ nói chuyện hay không.
Chờ đến trước mặt, thấy rõ ràng hình dáng thật sự của Phương Tiên Nhi, Tây Nương kinh ngạc mở to hai mắt.
Thần... Thần tiên thế mà lại không phải là hình người sao?
“Xin bỏ tiền vào!”
Lại nghe được thần tiên nói, cũng là cái hiểu cái không.
Phía trước Lý bà tử đã đi tới trước mặt Thịnh Quân, mở miệng nói:
“Phương Tiên Nhi, đây là Nhị Nha nhà ta, còn có khuê nữ Thu Nương của nàng nữa, ta mang hai người tới đây cho ngài biết mặt!”
“Cũng may có đồ ăn mà ngài cho chúng ta nên hai người bọn họ mới có thể được cứu ra thuận lợi như vậy, tuy rằng bị kinh hãi nhưng cũng may không bị ăn quá nhiều đau khổ, cũng là nhờ có ngài phù hộ!”
“Lẽ ra chúng ta nên báo đáp ngài thật tốt, nhưng gần đây trong nhà cũng không còn lại quá nhiều tiền, chờ chúng ta hái được trái cây rau củ ngon thì sẽ lại đến dâng lễ cho ngài!”
Tiền còn lại?
Bắt được lời này, Tây Nương chợt ngẩn ra.
Nàng ấy ngập ngừng chạm vào n.g.ự.c áo mình, bước tới trước chọc chọc eo thân nương mình:
“Nương, suýt nữa quên nói, trên người con còn có chút tiền, đều là lấy được từ chỗ Trương phủ!”
Lý bà tử cũng sửng sốt, xoay người hỏi: “Cái gì, trên người con còn có tiền?”
Tây Nương gật đầu, từ trong n.g.ự.c áo lấy ra tám miếng lá bạc dày: “Đều ở đây cả, tổng cộng khoảng hai lượng.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận