Mang Theo Hệ Thống Kinh Doanh Về Cổ Đại

Chương 515



Thịnh Quân nghe vậy, cảm thấy Đại Ngưu nói rất đúng, xét từ góc độ hữu dụng mà nói, áo dứa đúng là đồ tốt hiếm có.
Chỉ là, nàng thật không có thành kiến gì, nàng chỉ cảm thấy kiểu dáng của loại áo này quá mức hiện đại so với người xưa.
Nhìn ánh mắt mong đợi của Đại Ngưu, Thịnh Quân ho khan hai tiếng, dẫn hắn ta đến trước kệ bày quần áo.
Trên kệ hàng chỉnh tề, quần áo được bọc trong bọc giấy.
Đại Ngưu nhanh chóng lấy xuống một cái, nhìn màu sắc trên bao bì, hắn ta hưng phấn nói: "Màu kaki? Hình như ta từng thấy tên gọi này trong sách..."
Hắn mở bọc giấy ra, âm thanh đột ngột ngừng lại, giống như một con gà bị bất ngờ bóp cổ.
"Thế nào?" Thịnh Quân xấu xa hỏi.
"À, cái này, y phục này..."
Đại Ngưu cẩn thận mà sờ vào cái áo giống như có đầy gai, rồi lấy ra giũ phẳng.
Đúng là không lớn hơn bàn tay mấy.
“Kiểu dáng này ta chưa từng thấy, không có vạt áo, áo liền thành một thể, trông có hơi giống áo giáp xích... Thật ra nhìn lâu cũng rất đẹp."
Đại Ngưu đánh giá một cách bảo thủ, hắn ta cầm chiếc áo lên nhìn xung quanh một lượt, sau khi trưng cầu ý kiến của Thịnh Quân, còn thử mặc một chút, lại tìm một nơi có gương soi thử, không lâu sau đã có thể thích ứng với tạo hình của loại áo này.
"Ta cảm thấy rất tốt!" Hắn ta nói: "Hơn nữa loại áo này có dính ánh sáng của ngài Phương Tiên Nhi, không bao lâu nữa, nhất định mọi người đều sẽ thích nó."
Đại Ngưu nói vậy, Thịnh Quân nhìn áo dứa cũng thấy thuận mắt hơn.
Không thể không nói, năng lực tiếp nhận của người xưa quả thật rất cao!
Nói xong, Đại Ngưu nhanh chóng mang áo dứa trở về thành.
Không lâu sau, loại áo này đã đến tay của vô số người.
Đúng như Đại Ngưu nói, bách tính vừa nghe thấy quần áo do Phương Quân sản xuất đã nhanh chóng chấp nhận kiểu dáng của nó, đồng thời cũng nhanh chóng tạo lên một trào lưu mới. Giống như bao tay bảo hộ lao động kết hợp với đế giày cao su trước đó vậy.
Mấy huyện Hưng Hòa hiện này, khi thời tiết nóng, trên đường phố thường thấy được người dân mặc áo dứa đi lại, có người lớn cũng có trẻ con.
Mọi người mặc vào mới biết được, loại áo này còn có nhiều lợi ích hơn những gì mà Đại Ngưu nói.
Chất liệu của loại áo này rất mỏng, dễ làm sạch, giặt xong khô rất nhanh, mùa xuân hè làm việc, giặt áo vào buổi tối, hôm sau lại có áo mặc để đi ra ngoài, không lo làm chậm trễ công việc.
Nguồn cung áo dứa đầy đủ, bởi vì không chiếm diện tích, máy bán hàng có thể trực tiếp xuất hàng.
Rất nhanh, bách tính Cửu Đấu cũng nhao nhao đổi lại y phục như vậy.
Tuy nói kiểu dáng hơi kỳ quái nhưng mặc vào đều rất vừa vặn, còn chính xác hơn cả được may đo, bách tính mặc thử đều rất ngạc nhiên.
Y phục tốt như vậy, vừa nhìn đã biết có giá không rẻ, vậy mà lại được phát miễn phí cho bọn họ, vậy nên mọi người đều ghi nhớ ân tình này trong lòng.
Cuộc sống mặc áo dứa trôi qua từng ngày.
Khi thấy đê điều đã được sửa chữa, nhìn qua cũng cảm thấy được rất kiên cố không dễ bị phá vỡ.
Ngoài huyện thành khác, những con đường xi măng cũng dần được hoàn thành.
Tất cả kế hoạch sản xuất đều có những chuyển biến tốt đẹp, cho dù là trong thành hay ở nông thôn.
Nói đến nông thôn.
Vụ cày bừa vào mùa xuân trước đó, huyện Thành An đã gửi tới một đợt giống khoai lang, chính là những thứ Chung Tứ đã từng đề cập tới trước đó, thứ mà Phụng Vương lấy được.
Nhờ việc cống hiến dầu phong nên bên Thành An được chia không ít giống, Chung Tứ đã tìm cách vận chuyển một ít tới đây.
Bây giờ, những giống khoai kia đều được trồng xuống đất, bên phía Thành An bỗng truyền đến vài tin tức mới.
Trong thư Chung Tứ có nói, gần đây chiến tranh phía Nam đã dịu đi không ít, phía Phụng Vương cũng nhàn rỗi hơn không ít, hoặc cũng có thể bọn họ đang âm thầm chuẩn bị một trận lớn.
Nhưng mà cho dù như thế nào, hắn ta vẫn lo lắng sự chú ý của những người kia sẽ chuyển sang Bắc địa, nếu phát hiện có điều không ổn, có thể sẽ cử người tới gây phiền phức.
Lo lắng như vậy không phải không có lý.
Tuy nói bây giờ các nàng nắm trong tay vũ khí nóng nên không sợ phiền phức.
Nhưng hiện tại Bắc địa còn chưa hoàn toàn thống nhất. Vì nhiều lý do ngoài ý muốn, địa bàn mà các nàng nắm giữ cũng đều như là đây một nơi kia một chỗ. Vị trí phân tán, trình độ phát triển cũng khác biệt, thực lực vũ trang cũng không giống nhau. Chiếm địa phương dễ dàng nhưng phòng thủ lại không dễ dàng chu toàn được.
Dưới tình huống này, nếu phía Nam có người phát hiện mối đe dọa từ các nàng, liên minh lại đối phó các nàng, cho dù có cầm vũ khí nóng cũng khó mà chống cự nổi.
Tảo Nhi suy nghĩ một chút rồi mở miệng nói: "Để những người kia rảnh rỗi chắc chắn sẽ xảy ra vấn đề. Chúng ta phải chủ động tìm một vài chuyện để cho bọn họ làm."
Bạn cần đăng nhập để bình luận