Mang Theo Hệ Thống Kinh Doanh Về Cổ Đại

Chương 344



Sau khi đã nhận cơm được vài bữa, mọi người đã dần quen với việc xếp hàng có trật tự, không còn tình trạng tranh giành hay xô đẩy nhau nữa.
Trong lòng mọi người đều hiểu rõ rằng, lương thực ở đây rất dồi dào, không cần phải tranh giành, ai cũng có phần.
Sau vài ngày được ăn miễn phí, hầu hết người dân đều cảm thấy có chút cắn rứt lương tâm.
Tính toán thời gian, chẳng mấy chốc là có thể làm việc trong thành, trong lòng mọi người bỗng có một cảm giác mong chờ, nóng lòng muốn đóng góp, làm điều gì đó cho quê hương của mình.
Đây là một ý nghĩ chưa từng xuất hiện trước đây.
Thường ngày, người dân bị gọi đi làm việc đều phải chịu cảnh lao dịch, vừa mệt lại vừa vất vả, cũng không được ăn uống đầy đủ.
Nhưng lần này, khi nghe nói sẽ phải ra sức gia cố tường thành, mọi người lại không cảm thấy khổ sở như trước.
Nguyên nhân không chỉ vì bụng đã được no đủ.
Còn bởi vì nhóm của Phương Quân khi vào thành đã hành xử rất chu đáo và được lòng người khiến mọi người dần hình thành một sự ỷ lại và cảm giác đồng cảm khó có thể lý giải.
Lời nói có thể gạt người, giống những huyện lệnh và nha dịch trước đây cũng đã không ít lần nói những lời hay ho, nhưng hành động của con người thì không thể nào lừa dối được, từ những hành động đó, có thể nhìn ra suy nghĩ thật sự của họ.
Vì vậy, nhóm của Phương Quân là thật lòng muốn mọi người được sống tốt hơn.
Dù khí hậu lạnh lẽo, nhưng trong thành lại lan tỏa một cảm giác ấm áp nhẹ nhàng.
Trước khi trời tối, đoàn vận chuyển của Lưu Nhị Sơn đã thuận lợi đến thành.
Cả đoàn cùng nhau làm việc, phân loại các vật phẩm.
Các đồ dùng sinh hoạt và thực phẩm, gia vị sẽ được lưu trữ ở hai tiệm riêng biệt.
Nhờ vậy mà sẽ có nơi để phân phát miễn phí các sản phẩm như băng vệ sinh. Hơn nữa trong suốt thời gian sửa chữa tường thành, những người có thành tích xuất sắc cũng có thể đến đây nhận các phần thưởng khác.
Vì đây là nơi chuyên cấp phát vật phẩm nên hai nơi này được đặt tên là “Tiệm duy trì phúc lợi”.
Nhắc đến phúc lợi.
Từ ngày mốt, khi người dân trong huyện thành tham gia công việc sẽ được hưởng những đãi ngộ đặc biệt.
Trước tiên là đảm bảo những điều cơ bản. Mỗi ngày hoàn thành công việc đúng giờ, sẽ nhận được đầy đủ ba bữa ăn.
Nếu trên mức đó, họ chủ động làm thêm việc, sẽ được thưởng thêm thực phẩm hoặc các vật dụng hằng ngày. Tất nhiên, để ngăn chặn việc vì muốn có thêm thực phẩm mà mọi người lao lực làm việc, gây hại cho sức khỏe, lượng thực phẩm có thể kiếm được từ công việc cũng có giới hạn.
Nếu hiệu quả công việc cao, sau khi kiểm tra sẽ có thể nhận được phần thưởng.
Còn những người có kỹ năng đặc biệt, cũng sẽ nhận được phần thưởng riêng. Nếu công việc có tính nguy hiểm, sẽ được bồi thường nhiều hơn.
Họ dự định chia người dân thành các nhóm nhỏ để tiện cho việc quản lý, đồng thời triển khai hệ thống trưởng nhóm.
Dựa vào tình hình lao động và sự bầu chọn của các thành viên trong nhóm, sẽ có cơ hội trở thành trưởng nhóm lao động. Sau khi dẫn dắt nhóm hoàn thành nhiệm vụ, trưởng nhóm cũng sẽ được nhận phần thưởng.
Tóm lại, làm việc nhiều, làm việc tốt sẽ có thể nhận được nhiều phần thưởng.
Ngoại trừ lao động, còn có những cách khác để nhận thưởng.
Chẳng hạn như đưa ra các ý tưởng sáng tạo, hoặc có những phát minh hữu ích. Bất kể điều gì có lợi cho sự phát triển và xây dựng của thành, đều sẽ được khen thưởng.
Do ngân sách hiện tại của nhóm Tảo Nhi còn hạn chế nên các phần thưởng chủ yếu sẽ là hiện vật.
Ngoài ra, Thu Nương đang tổ chức một đội ngũ y tế trong thành, lĩnh vực này cũng sẽ được bổ sung vào hệ thống phúc lợi của thành, sau đó cũng sẽ có những chính sách hỗ trợ cho dân trong việc bốc thuốc.
Có ăn có uống và sau này còn có người giúp khám chữa bệnh.
Người dân kiếm tiền, phần lớn cũng chỉ để lo cho cuộc sống, mà cuộc sống chẳng phải chính là những việc như thế này sao?
Kế hoạch ban đầu là như vậy, sau này sẽ dần dần hoàn thiện hơn.
Không biết vì sao, khi nghĩ đến việc mọi người đều có thể có một cuộc sống ngày càng tốt đẹp hơn, những khoảng trống nhỏ bé trong lòng nhóm Tảo Nhi cũng dần dần được lấp đầy.
Thật tốt, có thể tự tay thay đổi cái thế giới đầy đau khổ này.
Ngày hôm sau.
Đá dùng để xây dựng tường thành đã được vận chuyển đến rất nhiều.
Sau khi nhóm Tảo Nhi thảo luận và thống nhất phương án cuối cùng liền tập hợp người dân lại, thông báo cho họ.
Nghe xong, tất cả người dân đều trở nên sôi nổi và náo nhiệt.
“Có phải ta đã c.h.ế.t trong nạn đói trước đây rồi không? Đây thật sự còn là nhân gian sao?”
Có người ngơ ngác bấu mạnh vào má mình một cái, để lại một vết đỏ ửng trên mặt, đau đến ứa nước mắt nhưng khóe miệng vẫn vô thức nhếch lên cao, trông như thể xúc động mà bật khóc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận