Mang Theo Hệ Thống Kinh Doanh Về Cổ Đại

Chương 238



Một tiểu phẩm khác lại nối tiếp theo sau.
Thịnh Quân vừa nhìn thấy tạo hình quen thuộc trên sân khấu thì cười lớn: "Ồ, hóa ra là ‘Bán Xe Lăn’!"
Đây cũng là một tác phẩm kinh điển. Giống như câu nói nổi tiếng mà cư dân mạng thường nhắc đến là "lừa người ta què luôn" từ đây mà ra.
Tiểu phẩm chủ yếu kể về câu chuyện một kẻ lừa đảo lợi dụng thủ đoạn cao siêu, bán xe lăn cho một người lành lặn. Trong đó cũng không có nhiều những chi tiết quá khác biệt với thời đại, hoặc khó hiểu.
Người xưa chăm chú xem tiểu phẩm.
Chỉ mới xem được một lúc, họ đã gần như hòa nhập vào nội dung câu chuyện.
Mọi người còn học thêm được một từ mới: "Lừa đảo."
Từ này thật thú vị, nghe qua là hiểu ngay đại khái là gì. Chẳng khó hiểu chút nào.
Chẳng mấy chốc, trên màn trời xuất hiện cảnh thần tiên chống gậy.
Tảo Nhi vừa chú ý đến đôi gậy gỗ ngay.
Nàng ấy suy nghĩ một lát, rồi đập tay lên đùi và nói: "Thứ này hay quá! Những người bị đau chân dùng nó thì sẽ dễ dàng di chuyển. Việc đi lại sẽ nhẹ nhàng hơn nhiều so với loại gậy gỗ đơn giản!"
Loại gậy tiên này không có kỹ thuật phức tạp gì. Nàng ấy âm thầm ghi nhớ cấu trúc của nó trong đầu, biết đâu sau này có thể làm vài cái để bán.
Nhưng mà, nếu thật sự đi bán gậy thì chẳng phải nàng ấy cũng trở thành một kẻ lừa đảo lớn sao?
Tảo Nhi nghĩ đến đây, bỗng dưng bật cười.
Tiểu phẩm vừa hài hước, nghệ sĩ diễn xuất vừa biểu cảm sinh động khiến người xem như lạc vào trong một thế giới kì lạ.
Giữa chừng, còn có một chiếc xe đạp cũ xuất hiện một cách nổi bật.
Mọi người nhìn thấy cái thứ không cần bò kéo, đạp vài cái là có thể tự di chuyển này. Ai nấy đều mở to mắt.
"Chà, thứ này, chắc không phải là di chuyển bằng pháp thuật đâu nhỉ?" Lưu Nhị Sơn sờ cằm hỏi.
"Chắc không phải đâu."
Tảo Nhi quan sát cấu tạo của chiếc xe đạp một lượt. Cái này không đơn giản như đôi gậy lúc nãy. Nhìn một cái không thể hiểu ngay được.
Giống như là tay lái phía trên và bánh xe phía dưới thì rất dễ hiểu. Nhưng trên cái tấm ở giữa hai bánh xe, dường như còn có một cái thanh sắt kéo theo?
Mãi mà không nghĩ ra được mối liên hệ, Tảo Nhi tạm thời ghi nhớ hình dạng của bảo bối này. Định bụng sau đó sẽ hỏi Phương Tiên Nhi kỹ hơn.
Tiểu phẩm nhanh chóng kết thúc.
Mọi người đều học được nhiều điều, đều cảm thấy có điều gì đó cần suy ngẫm.
Tuy nhiên, chưa để mọi người kịp thư giãn thì chương trình tiếp theo đã đến với sự kinh ngạc!
Lần này là một màn trình diễn võ thuật, có tên là "Diễn Võ".
Thịnh Quân vừa nhìn thấy, liền nhớ ra đây là một tiết mục của Đêm hội mùa Xuân những năm gần đây.
Chất lượng rất tốt, hiệu ứng sân khấu cũng làm rất xuất sắc. Toàn bộ chương trình khá là ấn tượng. Thực sự đáng xem.
Mở đầu là màn biểu diễn đơn của một ngôi sao võ thuật.
Có lẽ anh ta đã được treo dây cáp, hạ từ trên không xuống. Tuy nhiên, khi xem chương trình thì không hề thấy dấu vết gì. Ngược lại thật sự giống như đang bay lượn trên trời.
Người xưa dĩ nhiên không biết dây cáp là gì. Họ cũng chưa từng thấy cảnh tượng như vậy, ai nấy đều ngạc nhiên kêu lên.
Chỉ thấy thần tiên trên màn trời mặc một bộ y phục trắng gọn gàng. Trong tay bỗng xuất hiện một cây thương dài. Thương như rồng bay ra khỏi mây, điểm những tia sáng bạc lạnh lùng mang theo ánh sáng lạnh lẽo.
Thủ pháp của anh ta tuyệt vời, xoay người trên không trung như ánh sáng trắng. Khi đ.â.m thương dài, khiến tất cả mọi người không khỏi lùi lại, sợ rằng gió thương sắc nhọn sẽ xé toạc mặt họ.
Một lát sau, cảnh tượng bỗng nhiên thay đổi.
Một nhóm thần tiên trong trang phục võ tăng xuất hiện. Mỗi người cầm một thần binh lợi khí, thi triển sức mạnh phi thường.
Mọi người đều chăm chú theo dõi.
Đặc biệt là Đại Ngưu.
Hắn ta chỉ muốn nhét con ngươi của mình vào màn trời để nhìn thật cẩn thận. Tốt nhất là có thể học hết tất cả các tuyệt chiêu của các vị thần thiên này.
Cùng với động tác của các võ tăng, cảnh tượng cũng thay đổi nhanh chóng dưới sự bao phủ của pháp thuật. Chớp mắt đã chuyển qua bốn mùa.
Từ xuân xanh tươi đến tuyết trắng mênh mông. Chỉ có các võ tăng là không thay đổi, họ vẫn di chuyển mạnh mẽ.
Mọi người cảm thấy như ngộ ra điều gì đó.
"Có vẻ ngay cả thần tiên khi luyện võ cũng cần phải kiên trì bền bỉ, phải chịu đựng và khổ luyện rất nhiều."
Học võ là như vậy mà học sách cũng cũng như thế. Còn những việc khác trong cuộc sống mà muốn làm nên danh tiếng, thì tất cả đều như vậy.
Một màn trình diễn võ thuật đầy mãn nhãn đã kết thúc.
Đại Ngưu và những người khác chẳng ghi nhớ được động tác nào. Nhưng ý nghĩ muốn học võ lại được khơi dậy rồi.
Nếu có điều kiện, nhất định phải tìm một sư phụ giỏi để bái sư.
Việc học võ, không cần phải quá uy phong lẫm liệt. Chỉ mong có thể bảo vệ được người thân yêu!
Bạn cần đăng nhập để bình luận