Mang Theo Hệ Thống Kinh Doanh Về Cổ Đại

Chương 213



Khoảng thời gian này, ông ấy cũng đã suy nghĩ kỹ lại.
Hiện giờ sư phụ đã muốn lui về phía sau, không muốn bận tâm mọi việc nữa, cũng không trực tiếp dẫn dắt đoàn nữa. Nhưng không có nghĩa là không quản lý mọi việc.
Dù sư huynh có tiếp quản thì trong gian ngắn cũng không dám làm ra cái gì quá giới hạn.
Nghe những lời vừa rồi, Cảnh lão khá hài lòng.
Ông cũng biết Vi Thập Bát vẫn luôn quan tâm, giúp đỡ dân làng. Điều này rất tốt.
Cảnh lão nhanh chóng nói: "Không cần vội. Sau này chúng ta có thời gian sẽ bàn bạc kỹ lưỡng về chuyện dầu này. Nhất định sẽ không để các con thiệt thòi đâu."
Vi Thập Bát gật đầu: "Tất nhiên con tin tưởng sư phụ!"
Cảnh lão "ừm" một tiếng, rồi hỏi: "Vậy hôm nay con đến, chắc không phải để bàn về chuyện dầu này. Con còn chuyện gì nữa muốn nói sao?"
Lúc này, Vi Thập Bát mới nhớ ra mục đích chính của mình.
Ông ấy kể lại những lời nhắc nhở của Tảo Nhi và sau đó là cuộc trò chuyện với sư nương vừa rồi.
Nói xong, ông ấy suy nghĩ một lúc rồi nói ra suy nghĩ cuối cùng của mình:
"Dù lời của sư nương có lý nhưng việc này liên quan đến lão thái thái nên chúng ta vẫn cần cẩn thận hơn, kiểm tra kỹ lưỡng là tốt nhất. Con nghĩ, cũng có thể không nhất định là ác ý của ai đó, nhưng nhỡ đâu là do vô tình làm việc tốt mà thành ra việc xấu thì sao? Hoặc có những thứ nhìn thì không đáng chú ý nhưng đối với lão thái thái là không tốt?”
Cảnh lão nghe vậy thì như đang suy ngẫm, sau một lúc gật đầu nói: "Con nói đúng, sư phụ biết rồi. Sau này ta sẽ để ý."
Lúc này Vi Thập Bát mới yên tâm. Sư phụ là người nói một là một, nói sẽ để ý chắc chắn sẽ để ý, không phải làm cho có.
Những gì ông ấy có thể làm đã làm xong, tiếp theo là chờ đợi.
Phải đợi đến khi mọi việc có kết quả thì mới có thể bàn bạc tiếp những chuyện sau này.
Ôi, hy vọng trước Tết mọi chuyện sẽ được giải quyết ổn thỏa. Để mọi người đều có một cái Tết vui vẻ.
Nghĩ đến đây cũng không còn chuyện gì nữa nên Vi Thập Bát liền chào sư phụ rồi nhanh chóng trở về nhà.
Sau khi ông ấy rời đi thì Cảnh lão liền gọi người đến, giao phó điều tra thêm một số chuyện.
Nói đi cũng phải nói lại, những lời của Vi Thập Bát không chỉ được Cảnh lão lắng nghe mà còn để lại dấu ấn trong lòng sư nương.
Vừa rời khỏi vườn, sư nương cũng vừa đi vừa suy nghĩ về việc này.
Bà ấy vốn định đi bận rộn chỗ khác nhưng không biết sao lại vô thức đi đến trước phòng của lão thái thái.
Đến khi đình thần lại thì bà đã định rời đi, nhưng nhớ đến lời nói của Vi Thập Bát thì liền thay đổi ý định.
Không gây tiếng động nào, sư nương lặng lẽ đi đến bên cửa sổ phía sau, cúi xuống để nghe động tĩnh bên trong.
Nghe một lúc, không nghe thấy gì đặc biệt.
Lại nghĩ, lúc này lão thái thái có lẽ đang nghỉ ngơi, làm gì có gì đáng nghe!
Sư nương thầm tự trách mình vì hành động nghe lén không đàng hoàng này. Bà ấy định đứng dậy rời đi thì nghe thấy tiếng nói bên trong.
Nghe kỹ lại, đúng là giọng của Tú cô.
"Lão phu nhân, ngươi nên dậy đi, đừng ngủ nữa. Người còn ngủ nữa thì tối nay sẽ không ngủ được đâu ạ."
"Được, được!"
"Con đã mang một ít bánh ngọt mà người thích, người ăn một chút cho ngọt miệng nào."
"Ừ!"
"Ôi, lão phu nhân. Con thật sự rất thương người. Một người tốt như người, tại sao trong mắt người khác lại trở thành gánh nặng. Hôm qua con lại nghe người ta nói, rất nhiều người nghĩ rằng tình trạng của người như thế này khiến cho công việc lớn của lão gia bị chậm trễ. Bọn họ chẳng biết điều gì cả, lão gia chẳng phải cũng từ bụng người mà ra hay sao. Sao có thể nói như vậy chứ? Nếu không có người thì làm gì có được lão gia của ngày hôm nay..."
Nghe đến đoạn này, sư nương lập tức mở to mắt, đứng bật dậy.
Những lời này không phải là đang khích bác ly gián hay sao!
Sao lại đem những lời đồn vớ vẩn không rõ ràng, không đáng nghe như vậy nói cho lão thái thái chứ?
Lời nói nghe có vẻ như đang quan tâm. Luôn mồm luôn miệng nói xót xa cho lão thái thái nhưng suy nghĩ kỹ thì mỗi câu đều khiến người ta tức giận!
Đừng nói là lão thái thái, ngay cả bà ấy lúc này cũng cảm thấy trong lòng trào dâng một cơn giận không tên.
Quả đúng như Thập Bát đã đoán!
Ai có thể ngờ rằng Tú cô ngày thường trông rất tốt mà lại có thể nói những lời như kim châm thế này chứ?
Đúng là xấu hổ khi mới vừa đây thôi bà ấy còn tin tưởng bà ta, nói những lời lẽ tốt đẹp để bênh vực bà ta!
Bạn cần đăng nhập để bình luận