Mang Theo Hệ Thống Kinh Doanh Về Cổ Đại

Chương 216



Cảnh lão ngừng một chút rồi chậm rãi nói tiếp:
"Tú cô, ngươi đã sống cùng chúng ta bao nhiêu năm, tất nhiên ta tin ngươi. Nhưng mà hiện tại ngươi cũng thấy rồi, cả nhà chúng ta đều sống trong cảnh mệt mỏi. Kể cả lão thái thái, không ai có thể thở phào nhẹ nhõm được...
Ta nói những lời này, hoàn toàn không có ý trách ngươi, bởi vì ngươi luôn ở bên cạnh lão thái thái, chỉ là ngươi quá ngây thơ. Nhưng ta chỉ tò mò, rốt cuộc ngươi đã nghe ai nói điều gì mà lại nảy ra suy nghĩ nói những lời đó?"
Biểu cảm của Tú cô đột nhiên trở nên lưỡng lự, cắn chặt môi, tay vò nát vạt áo.
Cảnh lão thấy vậy, liền nói tiếp: “Người nói với ngươi những lời đó cũng không hẳn là có ác ý. Nếu ngươi thành thật kể cho ta nghe, ta sẽ không trách người đó. Dù sao, có khi ban đầu là ý tốt nhưng kết quả cuối cùng lại không được tốt...”
“Hoặc là, nếu ngươi không muốn nói tên người đó. Sợ rằng cảm thấy như đang nói xấu người ta khiến lòng không thoải mái, thì hãy để ta đoán. Nếu ta đoán đúng, ngươi chỉ cần gật đầu là được, thế nào?”
“Có phải Bắc lang đã nói gì đó trước mặt ngươi không?”
Tú cô nghe vậy liền giật mình, vô thức mở to mắt.
Thấy bà ta như vậy, trong lòng Cảnh lão đã chắc chắn.
Ông không kìm được thở dài một tiếng, sau đó hỏi chắc nịch: “Được rồi, vậy Bắc lang đã nói thế nào?”
Đến nước này, Tú cô cũng không còn lý do gì để giấu giếm nữa.
Bà ta cúi đầu, giọng nhỏ như muỗi kêu, từng chữ từng chữ một bật ra: “Huynh ấy nói rằng lão thái thái sinh ra bệnh này tất cả là vì lão gia thường xuyên không ở nhà. Muốn chữa khỏi hoàn toàn bệnh của lão thái thái thì phải để lão gia ở nhà lâu dài, bên cạnh lão thái thái mới được.”
Nghe đến đây, tay của Cảnh lão đã nắm chặt thành quyền: “Còn gì nữa?”
Tú cô không để ý đến động tác của ông, tự tiếp tục nói: “Còn một lần khác, lão thái thái có nói rằng vì lão gia thường xuyên ra ngoài làm ăn nên bà cụ rất nhớ.”
“Sau khi lão thái thái nói xong câu đó thì bà cụ bắt đầu ngẩn người, ta nghe thấy vậy cũng cảm thấy lo lắng. Lúc đó Minh Bắc ca cũng có mặt, khi ta tiễn huynh ấy ra ngoài thì huynh ấy đã nói với ta là có một cách hay để khiến lão thái thái vui lên...”
Minh Bắc nói rằng, huynh ấy biết có nhiều gia đình, những đứa trẻ hay khóc mới được yêu thương nhất. Mà lão thái thái tuổi tác đã cao, cũng được xem như một đứa trẻ lớn tuổi, việc khóc lóc làm loạn cũng có tác dụng.
Vì vậy, nhất định phải để bà cụ làm ầm ĩ một chút, đủ để thu hút sự chú ý thì mới có thể giữ Cảnh lão lại.
Mắc dù quá trình này sẽ khó chịu một chút. Trong thời gian đó, bệnh của lão thái thái cũng sẽ nặng hơn.
Nhưng mọi việc đều có cái giá phải trả, khổ trước sướng sau.
Chỉ cần thành công giữ được Cảnh lão ở nhà để bên cạnh lão thái thái thì bệnh của bà cụ sẽ nhanh chóng khỏi mà không cần thuốc thang gì cả.
Những lời mà Minh Bắc đã nói với Tú cô, nghe hết sức vô lý.
Sư nương không kìm được hỏi: “Hắn nói vậy mà ngươi cũng tin hết sao?”
Tú cô cúi đầu im lặng.
Thấy bà ta như vậy, mọi người đều không biết nên nói gì nữa.
Vừa rồi Cảnh lão nói không sai. Tú cô không chỉ là người đơn giản mà còn là người rất ngây thơ.
Tính cách bà ta vốn đã hơi chậm chạp, ít nói, lại luôn ở trong phủ, ít tiếp xúc với bên ngoài, không biết nhiều chuyện. Qua nhiều năm cũng không có chút kinh nghiệm sống nào.
Hằng ngày, những chuyện mới mẻ mà bà ta có thể tiếp xúc chỉ là nghe người làm trong phủ nói vài chuyện thú vị. Hoặc nghe Minh Bắc và Vi Thập Bát kể về những chuyến buôn bán, ngoài ra không còn gì khác.
Bà ta lại thường xuyên nghe người trong phủ nói rằng Minh Bắc rất thông minh, tự nhiên cũng tin tưởng sâu sắc những lời ông ta nói.
Hiểu rõ những điều này, sự bực tức trong lòng của sư nương cũng dần tan biến. Thay vào đó là cảm giác không nói thành lời.
Tính ra, Minh Bắc có lỗi, Tú cô cũng không thoát khỏi trách nhiệm. Nhưng sai lầm của Tú cô, thế nào cũng không thể hoàn toàn trách bà ta được.
Dù sao, bầu trời mà Tú cô nhìn lên cũng chỉ là hình dáng của cái sân trong nhà thôi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận