Mang Theo Hệ Thống Kinh Doanh Về Cổ Đại

Chương 228



Lúc đầu trong thôn còn có mấy cái cày gỗ nhưng không tiện để sử dụng, vì sẽ chỉ phá lưỡi cày đó thôi. Nhưng mà ở khoảng đất chưa khai hoang trên núi này, cho dù lưỡi cày gỗ lớn một chút cũng chẳng dùng được, vì thế lưỡi cày không thể phát huy được công dụng, chỉ có thể gác lại ở nơi đó trước đã.
Sau khi kiểm kê nông cụ xong, mấy người lớn tuổi có kinh nghiệm đều lộ ra vẻ u sầu.
Lý bà tử thở dài, nói: “Mấy đồ như cuốc này làm trong đất còn dễ, chứ nếu khai hoang trên núi, nhất là đất núi có nhiều sỏi đá thì không dễ dùng như vậy đâu.”
Nếu chỉ dùng cuốc để khai hoang đất núi, ngẫm lại cũng thấy khó khăn rồi.
Nhưng dù vậy cũng không còn cách nào, đoàn người cũng không thể không làm chứ?
Lông mày người trong thôn không thể thư giãn nổi.
Thịnh Quân ở bên này cũng nghe nói về chuyện các nàng muốn khai hoang, lập tức bắt đầu lục lại công năng của mình, muốn nghĩ cho họ một vài cách.
Mặc dù nàng chưa từng trồng trọt trên đất bao giờ nhưng cũng biết rằng trong nền nông nghiệp phát triển thì việc dùng nông cụ tốt là vô cùng quan trọng. Mấy nông cụ mà mấy người Tảo Nhi dùng kia đúng là quá đơn giản, cũng có thể tưởng tượng được vất vả biết bao nhiêu.
Nàng suy nghĩ ở loại địa hình phức tạp như trên núi thì việc sử dụng nông cụ là máy cày trục cong chắc chắn không phù hợp lắm.
Mà lại điều kiện của mấy người Tảo Nhi lại có hạn, không dư dả để mua nông cụ bằng đồ sắt quá nặng, bởi vì chi phí quá cao…
Với một số điều kiện tiên quyết như vậy, Thịnh Quân lục lọi tìm rất lâu, cuối cùng cũng tìm được một loại đồ vật thích hợp — máy cày chân.
Khung máy cày chân bao gồm tay vịn, thanh cày và chỗ để chân, đây là một loại nông cụ cày chân. Hình dáng bên ngoài của nó cũng khá nhẹ nhàng nhỏ gọn, rất thích hợp xới đất khai hoang ở vùng núi, lực của nó rất lớn.
Hơn nữa hiệu suất sử dụng cũng rất cao.
Nghe nói bốn năm người sử dụng cày chân để canh tác có thể so với một con trâu, cái tốc độ này đã được coi là vô cùng khả quan rồi.
Hơn nữa, máy cày chân có hơn nửa bộ phận làm bằng gỗ, chỉ cần miệng lưỡi cày ở dưới cùng làm bằng sắt là được. Vừa khéo mấy người Tảo Nhi đã nói qua là các nàng có lưỡi cày không dùng để đó, vậy lấy lưỡi cày lắp trên máy cày chân này là vô cùng hợp lý!
Tra video xong, lại tìm hiểu cấu tạo máy cày chân, Thịnh Quân lập tức nói việc này với đám người Tảo Nhi.
Khuôn mẫu của nông cụ này khá đơn giản, thực ra giải thích cũng rất dễ.
Nghe Phương Tiên Nhi miêu tả, Tảo Nhi bỗng dưng tưởng tượng một lúc rồi khoa tay múa chân, trên mặt lộ vẻ kích động nói: “Thứ này được! Làm không khó, lại là nông cụ dùng sức chân là chủ yếu, nghĩ một chút đã thấy ít dùng sức hơn so với vung cuốc nhiều!”
Tảo Nhi nhanh chóng khởi công làm cày.
Đầu tiên nàng ấy cầm gỗ đến xác định với Thịnh Quân các chi tiết của cày chân, sau đó lại mang lưỡi cày tới, so sánh kích thước rồi làm khung gồm tay vịn và chỗ để chân bằng gỗ.
Chẳng mấy chốc nàng ấy đã làm xong máy cày chân.
Sau khi có thành phẩm máy cày chân này, Lý bà tử mang nó theo tìm một khoảng đất dùng thử một chút.
Đất đai mùa đông khô cứng, chắc chắn không dùng thuận tay bằng đầu xuân.
Nhưng Lý bà tử cũng là một người làm nông giàu kinh nghiệm, bà ấy có cách riêng để đánh giá xem nông cụ dùng có tốt hay không.
Bà ấy mang theo máy cày chân đi như bay, đúng là khỏi phải nói, món bảo bối này tinh vi cực kỳ, nhấc lên cũng không tính là nặng.
Nhưng khi bà ấy tìm được miếng đất, xuống tay thử một chút đã cảm thấy vô cùng kinh ngạc.
Cái thứ đồ tốt này đúng là có sức rất lớn!
Phải biết là, miếng đất Lý bà tử chọn không phải loại đất phổ thông bình thường mà là chọn đầu đường đất hẹp hẹp giữa hai tảng đá lớn, vậy mà có thể cày trong khe mấy lần liền!
Nơi này eo hẹp, nếu đổi lại thành cuốc, chắc chắn không có đủ không gian để làm việc, cũng không thể dùng sức được.
Cho nên máy cày chân này dùng rất tốt!
Thậm chí đất trong khe hẹp giữa hai tảng đá cũng có thể cày, vậy thì các nàng có thể tận dụng thêm càng nhiều đất rồi!
Bạn cần đăng nhập để bình luận