Mang Theo Hệ Thống Kinh Doanh Về Cổ Đại

Chương 207



Sau khi ăn xong nồi cà chua, mọi người quay sang nhìn nguyên liệu trong nồi lẩu cay.
Nhớ đến mùi thơm vô cùng nồng nàn vừa nãy, ai nấy đều mong chờ món lẩu cay này.
Nồi nước đã sôi lên sùng sục, một lớp váng dầu nổi lên trên bề mặt, dường như trong đây có rất nhiều mỡ heo hỏi sao nồi lẩu cay này lại có mùi hương cực kỳ đặc biệt.
Ngay sau đó, Đại Ngưu làm theo cách lúc trước và bắt đầu gắp rau cho mọi người, tuy nhiên lần này hắn ta chỉ gắp cho người lớn chứ không gắp cho trẻ con.
Không phải vì có vấn đề gì, mà vì Phương Tiên Nhi đã nói vị cay rất kích thích, cơ thể của trẻ con không giống như người lớn, khả năng cao sẽ không chịu nổi, tốt nhất là không nên ăn.
Không chỉ trẻ em mà cả người già và người có dạ dày yếu cũng không nên ăn. Với nhóm người này thì ăn cà chua sẽ tốt hơn.
Sau khi chia xong đồ ăn cho những người có thể ăn cay, mọi người đều không thể chờ đợi thêm mà bắt đầu động đũa.
Gắp một miếng thức ăn, thổi vài cái, đợi đến khi đồ ăn không còn quá nóng thì nuốt nước miếng cho vào miệng.
Ăn miếng đầu tiên, cảm giác rõ ràng nhất của mọi người là loại ớt này thật sự không thể so sánh được với những gói mì ăn liền trước đó!
Cắn miếng thứ hai, đầu lưỡi bắt đầu trở nên nóng ran và tê dại.
Từng người từng người một, cho dù bình thường có ăn cay giỏi đến mức nào thì bây giờ chỉ có thể hút thẳng vào miệng.
Cảm giác như nuốt một ngọn lửa, bị thiêu đốt từ thực quản đến tận tim, khiến m.á.u sôi trào.
Họ không biết môi của mình có bị bỏng không vì họ cảm thấy nó đang sưng lên và cực kỳ đau rát.
Tuy nhiên, vị cay ngon đến mức không ai đặt bát xuống!
Cùng lắm cũng chỉ cầm ly nước lên uống hai ngụm rồi lại cúi đầu tiếp tục ăn.
Ăn xong một miếng lại muốn ăn thêm miếng nữa.
Một số người bắt đầu tự hỏi không biết tâm lý của mình có bình thường không mà tự dưng lại thích bị tra tấn.
Mặc dù nó cay đến chảy nước mắt nhưng họ vẫn không thể ngừng ăn nó, họ vẫn muốn tiếp tục trải nghiệm vị cay và cảm giác đau đớn này.
Hạnh Nhi vô cùng tò mò khi thấy người lớn cư xử như vậy nên đã xin Tảo Nhi cho mình nếm thử một miếng mộc nhĩ trong lẩu cay.
Tảo Nhi đút cho cô bé một miếng nhỏ.
Hạnh Nhi lập tức há miệng một cách đầy mong đợi.
Vừa cắn đứt một góc mộc nhĩ, cô bé đã cau mày, nheo mắt, lè lưỡi như cún con, rồi hét lên rằng nó quá cay và liên tục dùng tay quạt vào miệng như thể điều này sẽ giúp cô bé thấy dễ chịu hơn một chút.
Cô bé không còn đủ can đảm để ăn nốt miếng mộc nhĩ còn lại.
Điều này cũng làm cho những đứa trẻ khác bình tĩnh lại, ý định tiến lên để xin xỏ cũng biến mất.
Cả đám ngoan ngoãn cầm bát đi ăn nồi cà chua.
Người lớn nhìn thấy vậy cũng cảm thấy rất buồn cười, hành động trong miệng không hề ngừng lại, nồi lẩu dường như càng thơm ngon hơn.
Do nấu hơi lâu nên nước đã bắt đầu cạn, Đại Ngưu đổ thêm một ít nước vào hai nồi.
Điều kỳ lạ là sau khi cho nước vào nồi và đun sôi lại, hương vị không hề nhạt đi mà vẫn thơm và cay.
Khi ăn lẩu cay, mọi người đều cảm thấy nước lẩu này như có một loại năng lượng bí ẩn nào đấy.
Chỉ cần ăn vài miếng, họ sẽ đổ mồ hôi đầm đìa khi vị cay lan tỏa.
Đại Ngưu ăn được một lúc thì cảm thấy quá nóng, đành cởi áo ngoài ra.
Hắn ta bị cay đến mức mặt đỏ bừng, cổ cứng ngắc, vừa ăn vừa thở ra hơi nóng, không khỏi thở dài nói:
"Hỏi sao món này được gọi là lẩu, cứ như đốt lửa ở trong nồi vậy! Chỉ cần ăn một miếng vào mùa đông là đã có thể để dành hai cục than củi sưởi ấm rồi!"
Những người khác cũng đồng tình với quan điểm của hắn ta.
Sau khi cảm thán về độ cay của nồi lẩu, mọi người lại chuyển sự chú ý về hương vị của nó.
Giả sử ở nồi cà chua, họ có thể nếm được hương vị nguyên bản của nguyên liệu và vị chua ngọt của nước canh cà chua.
Vậy thì món lẩu cay này là một bữa tiệc cay thuần túy.
Thức ăn nấu trong đó đều có vị cay và thơm.
Khi ăn, lưỡi của bị kích thích bởi vị cay và trở nên tê dại.
Họ chỉ có thể cảm nhận được kết cấu của các nguyên liệu.
Giống như thứ trong miệng, dù nó giòn, dẻo hay mềm, họ đều có thể cảm nhận rõ ràng qua từng lần nhai.
Nhưng họ không còn cảm nhận được hương vị ban đầu của những nguyên liệu trong này nữa.
Có hàng vạn cảm xúc, nhưng cuối cùng chỉ còn lại vị thơm cay, khiến người ta càng ăn càng sảng khoái!
Mọi người đều ăn một cách trân trọng và từ từ để thưởng thức. Đáng tiếc, bữa cơm dù ngon đến mấy thì cũng đến lúc kết thúc.
Tiếng bát đũa va chạm dần dần biến mất, tất cả thịt và rau đều được gắp hết.
Bạn cần đăng nhập để bình luận