Mang Theo Hệ Thống Kinh Doanh Về Cổ Đại

Chương 185



Nói xong mấy chuyện này, chuyện chính của ngày hôm nay cũng đã được bàn xong kha khá.
Thấy người của Vi gia mặt mày lo lắng, ắt hẳn là muốn thông báo với người trong thôn, nhóm Tảo Nhi cũng rất biết điều không nán lại lâu, nhanh chóng chào tạm biệt rồi rời đi.
Dù gì thì họ cũng có việc gấp, còn phải mang cát bối về nhồi chăn nữa!
Cát bối không tính là nặng, họ thay nhau xách bao.
Trên đường về, mọi người còn lập ra một vài kế hoạch.
Nếu nói cát bối này có lẽ cũng giống thảo mộc, vậy thì có thể cung cấp một ít cho Phương Tiên Nhi trước, số còn lại họ chia mỗi nhà một phần, ít nhiều cũng có thể thêm tí độ dày cho chăn to trong nhà, mùa đông mấy người trong nhà chen chúc nhau ngủ chung, cũng không bị lạnh.
Nói tới chuyện này, họ không thể nào kiểm soát được sự mong đợi trong lòng.
Một hàng người nóng lòng về nhà, bước đi như bay, gần như không cảm nhận được sự mỏi mệt trên suốt quãng đường, cũng không nghỉ chân gì cả.
Khi về đến hang động, vậy mà còn sớm hơn giờ về bình thường.
Cơm tối vẫn chưa nấu xong.
Nhưng nhóm Tảo Nhi đã nôn nóng muốn chia sẻ thu hoạch lần này, bèn nhanh chóng tập hợp tất cả mọi người lại, mang thứ mình mang về ra cho mọi người xem.
Mở miệng bao ra, Tảo Nhi lại nói chuyện hợp tác dầu phong đã bàn xong bước đầu, nếu không có sự cố thì sẽ nhanh có tiến triển mới.
Tiếc là tai của mọi người đã chẳng nghe lọt nổi, toàn tâm toàn ý dồn vào cát bối mong ngóng đã lâu.
Chỉ thấy mẹ Xuyên Tử cởi cái bao, thích không nỡ rời vuốt ve thứ mềm mại ấy mãi: “Ôi, ta may vỏ nhồi chăn bao năm nay, đây vẫn là lần đầu tiên thấy được cát bối tốt thế này đấy! Thật không ngờ, ta còn có thể có được ngày này, chỉ sờ thôi đã dày vậy rồi, nếu đắp lên người thì còn ấm cỡ nào nữa đây?”
Những người còn lại cũng không kìm được mà cảm khái: “Người của Vi gia đó thật trung thực, đáng để qua lại!”
Vui vẻ cười nói một phen, mọi người cũng không quên Phương Tiên Nhi, kéo ra một đống cát bối lớn nhờ Thu Nương mang đi tặng, tiện thể chia sẻ tin tốt lành rằng họ đã có được đồ chống rét.
Thu Nương dẫn Tống Hàm Thanh theo, nhanh chóng xách đồ đi qua, nói kỹ nguồn gốc của món đồ này cho Phương Tiên Nhi.
Thịnh Quân bên này thấy nàng ấy cầm một đống bông gòn to đùng tới còn thấy rất lạ lùng, biết họ cần phải vượt qua mùa đông nên nàng chỉ cần một cục nhỏ để scan, phát hiện quả thật là bông gòn hàng thật giá thật.
Chỉ nhìn ngoại hình bên ngoài thôi đã chắc chắn không bằng hàng chất lượng tốt được trồng ở thời hiện đại, nhưng đối với các thôn dân mà nói thì đây quả là đồ tốt hiếm có.
Có lẽ số bông gòn này được chuyển đến từ vùng sâu vùng xa ở miền nam, vậy thì chắc là thời đại này vẫn chưa bắt đầu trồng cây bông gòn quy mô lớn.
Nàng vừa nghe ý của Thu Nương thì đã biết thứ họ dùng để chống rét trước kia đa số là tơ liễu và lông động vật, số ít là bông gạo tích trữ được.
Thứ như bông gạo này chỉ sinh trưởng ở vùng cận nhiệt đới phía nam, mà ở phía bắc cũng có thể trồng được cây bông gòn, nếu có thể có được hạt bông gòn để trồng thì không cần vận chuyển xa xôi từ nam ra bắc, có lẽ giá cả cũng rẻ hơn chút.
Nhưng trồng cây bông gòn thì cần rất nhiều nước.
Lúc trước thôn dân từng nói, năm nay xuân hạ toàn bị khô hanh, mãi đến khi vào thu, cũng là sau khi nàng đến đây mới đổ vài cơn mưa, nếu như vậy thì rất khó trồng được.
Quả nhiên chuyện đất trồng thì phải tùy vào ông trời nhiều lắm.
Thịnh Quân do dự hồi lâu, vẫn quyết định nói mấy chuyện này với Thu Nương, Thu Nương vừa nghe thì đã lẩm bẩm hai chữ bông gòn trong miệng mãi, cảm thấy cái tên này hợp hơn hơn cát bối rất nhiều.
Thu Nương rất vui khi biết loại cây này rất nhẹ và có thể trồng được ở phía bắc.
Nếu họ có thể tự trồng thật, vậy sẽ không thiếu bông gòn để dùng nữa nhỉ?
Thời tiết miền bắc rét lạnh, đồ có thể chống rét toàn là đồ dùng thiết yếu để sinh tồn.
Nhưng mà, dù ông trời có nể mặt ban cho mùa màng tốt tươi có thể cho họ trồng bông gòn thì có lẽ cũng không dễ có được hạt giống bông gòn để trồng.
Khó khăn chất chồng, Thu Nương thở dài, chỉ có thể ghi nhớ chuyện này trước, định về bàn lại với mọi người xem sao.
Thịnh Quân bên này lại nghĩ ra một chuyện.
Nàng lên tiếng hỏi: “Lần này các ngươi có được bông gòn, định nhồi quần áo và chăn thế nào ấy?”
“Ừm, thì xé tơi ra chút rồi nhét vào vỏ chăn.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận