Mang Theo Hệ Thống Kinh Doanh Về Cổ Đại

Chương 619



Mở mắt ra, Thịnh Quân đang ngồi trên một chiếc máy bán hàng tự động, xung quanh là một đám thú nhân cao lớn với vẻ mặt ngơ ngác.
Cô ngước nhìn bầu trời, phát hiện dải Ngân Hà như nằm trong tầm tay, vô số những ngôi sao lớn nhỏ điểm xuyết tạo nên một khung cảnh lãng mạn chưa từng thấy.
“Hệ thống, đây là đâu?” Thịnh Quân thầm hỏi trong lòng.
[Quân Quân, năng lực của cô lại tăng lên rồi sao? Bây giờ chúng ta có thể xuyên vào những thế giới song song cấp cao hơn! À không, phải gọi là vũ trụ song song mới đúng, nơi này chính là Tân Vũ Trụ, phạm vi hoạt động của chúng ta đã không còn bị giới hạn trong một tinh cầu nhỏ bé nữa!]
Hệ thống phấn khích nói.
“Được rồi.” Thịnh Quân nhanh chóng chấp nhận hiện thực, bắt đầu quan sát những thú nhân trước mặt.
Những thú nhân này cao hơn ba mét, về cơ bản thì ngoại hình vẫn giống con người, chỉ là trên người mang một số đặc điểm của động vật, ví dụ như răng nanh, móng vuốt hoặc cánh. Không ít người mặc trên mình bộ đồ bó sát mang đậm tính công nghệ, tuy có chút cũ nhưng vẫn toát lên khí chất của người ngoài hành tinh.
“Cô là ai? Làm thế nào mà có thể đột nhiên xuất hiện ở đây?” Giữa đám đông thú nhân, một nữ thú nhân có tai hổ cảnh giác hỏi lớn.
Cô ấy nhanh chóng giơ một loại vũ khí giống s.ú.n.g lên, chĩa thẳng về phía Thịnh Quân.
Những thú nhân khác cũng giơ vũ khí lên, cả đám bao vây Thịnh Quân như thể đối phó với kẻ thù, trong không khí thoang thoảng mùi thuốc súng.
Bị bao vây như vậy nhưng Thịnh Quân không hề hoảng sợ, vẫn ngồi vững trên máy bán hàng tự động. Dù sao thì những vũ khí mà thú nhân đang cầm cũng không thể gây ra uy h.i.ế.p cho cô.
Nhờ có hệ thống, Thịnh Quân không gặp trở ngại ngôn ngữ với bất kỳ chủng tộc nào.
Khi nghe thấy câu hỏi, cô không trả lời ngay mà tiếp tục quan sát một lúc, nhanh chóng phát hiện ra tuy nhìn những thú nhân này có vẻ cường tráng nhưng thực chất lại rất yếu ớt.
Bàn tay và móng vuốt cầm s.ú.n.g đều run rẩy nhẹ. Trông thật kỳ lạ.
Vừa rồi khi nữ thú nhân kia nói, cô cũng cảm nhận được khí thế ngoài mạnh trong yếu của cô ấy.
Giống như thể bị suy dinh dưỡng, không được ăn no vậy?
Thịnh Quân nghĩ thầm.
“Mọi người đừng lo lắng, tôi không có ác ý.”
Vừa nói, cô vừa liếc nhìn tình hình của tinh cầu này.
Đất đai ở đây màu đen, phần lớn đều trơ trọi xấu xí, thỉnh thoảng có thể nhìn thấy một số loài thú nhỏ ngoài tinh cầu chạy qua lại trong những bụi cây gai thưa thớt, dường như xa xa có một dòng sông đen ngòm đang cuồn cuộn chảy.
Thú nhân rất nhạy cảm với cảm xúc, có thể dễ dàng phân biệt được Thịnh Quân đang nói thật hay nói dối.
Cảm nhận được cô thật sự không có ác ý, họ hơi thả lỏng cảnh giác nhưng vẫn chưa buông vũ khí.
“Nói mục đích đến đây của cô, Nhân tộc!” Nữ thú nhân tai hổ lại gầm lên, nhưng giọng điệu đã dịu đi nhiều.
Thịnh Quân nghiêng đầu.
Vì đối phương gọi cô là Nhân tộc, vậy quả thật vũ trụ này có tồn tại con người, hơn nữa còn từng giao tiếp với những thú nhân này.
“Tôi đang du hành vũ trụ, vô tình rơi xuống tinh cầu của các bạn, tôi xin lỗi vì sự đường đột của mình. Nhưng mà, tôi nghĩ có lẽ các bạn cần giúp đỡ?”
Thịnh Quân chỉ vào một tiểu thú nhân có mũi chó ở đằng xa, nói: “Trông có vẻ đứa bé kia bị bệnh rất nặng, tôi nghĩ mình có thể giúp.”
Chú chó tiểu thú nhân được mẹ ôm trong lòng, sắc mặt trắng bệch, từ nãy đến giờ vẫn luôn ngủ li bì, cứ cách một lúc cơ thể lại co giật một trận. Rõ ràng là không bình thường.
Tuy không biết tại sao người mẹ lại bế đứa con bị bệnh nặng như vậy ra khỏi nhà, nhưng Thịnh Quân vẫn chủ động thể hiện sự quan tâm ấm áp.
Nếu có thể chữa khỏi cho tiểu thú nhân này, chắc những thú nhân khác cũng sẽ chấp nhận cô.
Thịnh Quân mới đến đây, chưa muốn rời đi sớm như vậy. Cô chưa từng gặp thú nhân, rất hứng thú với phong tục và tập quán của tinh cầu thú nhân. Vì vậy cô dự định ở lại đây một thời gian, đồng thời làm quen với tình hình của Tân Vũ Trụ.
Đương nhiên cô sẽ không bỏ qua cơ hội kiếm giá trị tín ngưỡng.
Nghe thấy lời Thịnh Quân nói, người mẹ của chú chó tiểu thú nhân sáng mắt lên, nhìn cô với vẻ mong đợi.
Nữ thú nhân tai hổ bên cạnh lại tỏ vẻ nghi ngờ:
“Vừa rồi cô nói, cô có thể chữa khỏi bệnh cho Uông Uông?”
“Cô định dùng cái gì để chữa, chẳng lẽ cô mang theo cả khoang y tế bên mình sao? Cho dù cô thật sự có khoang y tế mini, muốn khởi động nó cũng cần tiêu hao rất nhiều nguyên liệu quý giá, chúng tôi không có, hơn nữa cũng không trả nổi chi phí chữa bệnh cho cô!”
Tuy những lời này có chút không khách sáo, nhưng trong đó lại ẩn chứa sự bất lực.
Có lẽ là cảm thấy giọng điệu của mình quá gay gắt, nữ thú nhân tai hổ có chút ngại ngùng, vội vàng giải thích cho Thịnh Quân về tình hình của bọn họ.
Trời sinh chủng tộc thú nhân đã có sức mạnh vô song, thể chất cường tráng, rất ít khi bị bệnh. Nhưng một khi đã bị bệnh, cơ bản là bó tay hết cách.
Bạn cần đăng nhập để bình luận