Mang Theo Hệ Thống Kinh Doanh Về Cổ Đại

Chương 236



Bên này Thịnh Quân uống Coca-Cola, thưởng thức nghệ sĩ lão làng kia biểu diễn, lại nhìn biểu cảm ngượng ngùng của mấy người Tảo Nhi, trong lòng vô cùng sảng khoái.
Ha ha ha!
Hỏi thử trong ba ngàn thế giới có ai được hưởng đãi ngộ như nàng đây không!
Có thể cho người xưa xem chương trình Đêm hội mùa Xuân, lại có thể xem trực tiếp phản ứng của tất cả mọi người ngay lúc này, năm nay nhiều thứ thú vị quá!
Ca khúc đầu tiên nhanh chóng kết thúc.
Nam thần không lui xuống mà dốc lòng hát thêm một bài ‘Mây cố hương’.
Không hề nóng bỏng như ‘ngọn lửa’ kia, ca từ trong bài ‘Mây cố hương’ lại mang vài sự ưu sầu, cũng không có màn vũ đạo quá mạnh bạo, nam thần kia cũng chỉ đứng yên một chỗ, nhíu mày hát vang.
Âm nhạc vang lên du dương từng hồi, dường như có thể phá tan khoảng cách giữa thời gian và không gian, bên trong từng câu chữ đều ngập tràn vẻ buồn bã thương nhớ, cảm xúc như ẩn chứa trong tiếng nhạc truyền đến bên tai người nghe, chạm đến đáy lòng của mọi người.
Bầu không khí đột nhiên yên tĩnh lại.
Tất cả mọi người đều tập trung lắng nghe.
Có lẽ không bàn tới ở chỗ nào vào thời gian nào, cảm xúc của con người ta đều có điểm giống nhau.
Đắm mình trong âm nhạc, Lý bà tử không khỏi nhớ lại cảnh bản thân mình rời quê hương, chạy nạn nơi đất khách quê người, nước mắt rơi lã chã.
Ngay cả những người khác chưa từng rời khỏi mảnh đất quê mình cũng bùi ngùi mãi thôi.
Đến khi câu hát cuối cùng rơi xuống, nam nhân ấy mới cúi đầu cảm ơn và chào mọi người.
Lưu Nhị Sơn không nhịn được thở dài nói: “May là lúc trước cho dù có gian nan thế nào, chúng ta cũng chỉ chạy trốn lên núi, không rời bỏ quê hương của mình.”
Những nam nhân trong thôn bất đắc dĩ phải rời khỏi quê mình nếu như nghe được bài hát này, chắc chắn sẽ càng xúc động hơn nữa.
Người cùng quê sẽ có cảm xúc thế nào khi nghe bài hát này, mọi người không biết được.
Nhưng đúng thật là Thịnh Quân đang xem chương trình Đêm hội mùa Xuân khóc thành chó rồi.
Ai hiểu được chứ!
Một giây trước nàng còn nhe răng cười ngây ngô, giây sau đã bị thanh kiếm vượt qua thời gian và không gian xuyên cho một nhát!
Khi nói về những người phải rời xa quê hương của mình thì còn ai có thể cách xa quê bằng nàng đâu!
Hu hu hu, cảm xúc nhớ nhà của nàng lúc này như ngút trời.
Nếu như sau này nàng có thể về nhà thật, phải xem từng tiết mục trong chương trình Đêm hội mùa Xuân thật kỹ, chắc chắn sẽ không vì mệt mỏi rã rời mà tua nhảy để xem, nàng thề với trời đó!
Trong lúc mỗi người một cảm xúc, tiết mục tiếp theo cũng bắt đầu.
Thịnh Quân nhìn lên thì thấy đây là tiết mục đối thoại tướng thanh (1) kinh điển ‘Ngũ quan tranh công’.
(1) Đối thoại tướng thanh hay còn được gọi là “tấu nói”, là một thể loại kịch nói truyền thống của Trung Quốc.
Không thể không nói, lúc họ tuyển chọn để cho ra những tiết mục đặc sắc như thế này chắc chắn tốn không ít tâm huyết.
Như loại tiết mục ngôn ngữ như thế này có sự chênh lệch về thời đại khá lớn, vì có nhiều sự khác biệt từ ngữ và ngụ ý có thể không thể nào hiểu được.
Nhưng mà tiết mục ‘Ngũ quan tranh công’ này lại không có quá nhiều từ ngữ vượt thời đại, chủ yếu nói về cuộc tranh cãi giữa năm giác quan của con người.
Có ai mà không có năm giác quan chứ!
Cho dù là người cổ đại hay là hiện đại đi nữa thì sinh ra cũng có hai con mắt, một cái mũi và miệng, vì vậy khái niệm ‘ngũ quan’ có thể được lý giải vô cùng đơn giản.
Tiết mục chính thức bắt đầu.
Chỉ thấy mấy vì nghệ sĩ già xuất hiện trên màn hình.
Nhóm người xưa nhìn một hồi, lặng lẽ cảm thán trong lòng là không phải thần tiên nào cũng có vẻ ngoài đẹp tuyệt trần được, nghìn người thì nghìn kiểu dáng, có một số người lại có vẻ ngoài hiền lành thân thiện.
Tiếp đó họ nghe thấy có một vị trong đó lên tiếng, xưng mình chính là cái đầu, còn nói hôm qua hắn ta mơ thấy một giấc mơ.
Lời nói này khá kỳ lạ, đám người còn đang suy tư thì thấy một vị thần tiên khác lên sân khấu.
Sau khi lên sân khấu hắn ta cũng tự giới thiệu bản thân, nói họ của mình là ‘Nhãn’, là mắt trong ‘Triệu Tiền Tôn Nhãn’, đồng thời cũng là con mắt.
Lời này vừa nói xong, ngày cả mấy người Hạnh Nhi đều buồn cười, không nhịn được lên tiếng nói: “Rõ ràng là Triệu Tiền Tôn Lý cơ mà, sao lại thành Nhãn rồi!”
“Ha ha ha, thần tiên cũng biết nói chuyện cười cơ đấy!”
Trong khoảng thời gian này, họ có thể đọc ngược ‘Trăm họ’ làu làu như nước chảy nên họ rất nhạy cảm với những câu này, họ biết ngay khi câu không được nói chính xác.
Cũng vì lý do này cho nên các nàng rất tập trung nhìn màn tướng thanh để mong chờ phần phát triển ở phía sau.
Bạn cần đăng nhập để bình luận