Mang Theo Hệ Thống Kinh Doanh Về Cổ Đại

Chương 469



Chỉ là từ khi đến Nha Địa, nhóm Thiết Trụ ngày càng bận rộn. Những lúc không kịp nấu nướng thì đến bữa ăn họ trực tiếp bốc luôn một nắm bột ngũ cốc cho vào miệng.
Không cần nghĩ cũng biết, Phùng Bình thừa hiểu cách ăn tiện lợi như vậy chắc chắn sẽ khiến hương vị của món ăn đó giảm đi rất nhiều.
Đôi lúc, nhóm người Thiết Trụ cũng đổi chút đồ ăn kèm để thay đổi khẩu vị. Nhưng số lượng không nhiều, chủ yếu vẫn là ăn loại bột ngũ cốc đó.
Điều này khiến Phùng Bình và mọi người cảm thấy nhóm của Thiết Trụ rất vất vả.
Bột ngũ cốc có ngon đến mấy thì chắc chắn cũng không thể bổ dưỡng như thịt.
Dù gia đình họ không giàu có nhưng vì nuôi bò cừu nên thi thoảng cũng có chút thịt ăn.
Vì vậy, sau khi cuộc sống của họ được cải thiện nhờ có áo len và các sản phẩm từ sữa, Phùng Bình và mọi người thường xuyên gửi thịt cừu sang để hỗ trợ Thiết Trụ và nhóm của hắn ta.
Trước đây, để mừng vụ thu hoạch, họ còn mời nhóm của Thiết Trụ đến ăn tiệc thịt cừu.
Nhóm của Thiết Trụ rất muốn đáp lại thiện ý này của bọn họ.
Món ăn thích hợp nhất để mời người khác chắc chắn là lẩu.
Chỉ tiếc rằng vì đường xá xa xôi, thứ mà họ mang theo hầu hết đều là lương khô. Thứ này chiếm ít chỗ đựng và cũng chắc bụng, đúng là lựa chọn hàng đầu cho những chuyến hành trình dài. Những thức ăn được vận chuyển sau này cũng chủ yếu là lương khô.
Những thứ như viên nước lẩu lại có hạn sử dụng ngắn hơn lương khô và mì ăn liền. Họ chẳng mang theo bao nhiêu, chưa đi được bao lâu đã ăn hết rồi.
Ban đầu định chia một ít bột lương khô cho Phùng Bình và mọi người. Nhưng bên kia lại nhất quyết không nhận, có lẽ sợ rằng họ sẽ thiếu lương thực.
Họ vẫn còn một ít mì ăn liền, nhưng tiếc là không đủ để chia cho nhiều người như vậy.
Nếu nấu lên rồi chia nhau ăn thì trông có vẻ keo kiệt nên cuối cùng cũng không tiện mang ra.
Việc mời ăn uống tạm thời gác lại. Họ chỉ có thể trả ơn bằng cách khác.
Ngoài các vật dụng sinh hoạt ra Thiết Trụ đã cung cấp khá nhiều phương pháp nấu thịt cừu cho Phùng Bình và mọi người. Sau đó còn giúp bọn họ cải tạo lại lò nướng thịt cừu.
Lần này cả hai bên đều rất hài lòng.
Quay lại chuyện trước mắt.
Khi Thiết Trụ vừa nói sau này có thể đến tìm họ đổi lương thực, Phùng Bình liền đoán rằng có lẽ hắn ta đang nói về loại bột ngũ cốc mà họ thường ăn.
Mùi vị của thứ đó khi nấu lên quả thật là rất ngon.
Trong những chuyến đi xa hoặc khi gặp thời kỳ khó khăn, đây chắc chắn là lựa chọn dự trữ tốt nhất. Dự trữ ở nhà, thi thoảng mang ra ăn để thay đổi khẩu vị cũng không tệ.
Năm nay, mùa màng của họ thu hoạch bình thường. Nếu đổi được những thứ này thì sẽ có thêm lương thực dự trữ. Cuộc sống sẽ yên tâm hơn.
Trước đây từ chối trao đổi là vì sợ rằng Thiết Trụ và mọi người không đủ ăn. Giờ lương thực đã dồi dào rồi thì chẳng ai lại từ chối thêm lương thực cả.
Hơn nữa, nhóm người Thiết Trụ vẫn luôn rất hào phóng trong việc đổi đồ. Giao dịch với họ luôn rất thoải mái.
Tuy nhiên, theo Phùng Bình thì việc đổi lương thực không phải trọng tâm. Điểm chính của việc trao đổi vẫn là các vật dụng sinh hoạt hiếm hoi như ủng đi mưa và áo mưa.
Nghe ý tưởng của Phùng Bình, Thiết Trụ nở nụ cười thần bí: "Vật dụng sinh hoạt tất nhiên không thiếu. Nhưng ngoài loại bột ngũ cốc đó thì vẫn còn có những món ngon khác mà ngươi chưa từng thấy đâu. Rất đáng để mong đợi đấy!"
Đương nhiên Thiết Trụ sẽ không nói dối.
Phùng Bình chân thành nói: “Vậy ta nhất định sẽ đợi xem!”
Nhà kho bằng đá nhanh chóng được khởi công xây dựng.
Người đến giúp rất nhiều. Đông người sức lớn, việc xây một căn nhà không phải là chuyện khó khăn gì.
Nhân cơ hội này, Thiết Trụ cũng dạy cho Phùng Bình và mọi người cách nung vôi và cách pha trộn xi măng.
Mọi người học được rất nhiều.
Ngôi nhà nhanh chóng được hoàn thành, để thông gió vài ngày là có thể sử dụng được.
Người dân Nha Địa lại tiếp tục tập trung sức lực vào việc đào giếng ngầm.
Nhìn nhiệt độ ngày càng giảm. Trước khi vào đông, giếng ngầm đầu tiên cuối cùng cũng hoàn thành.
Khi nhìn thấy dưới lớp đất cằn cỗi của sa mạc, quả thật có dòng nước ngọt róc rách chảy xuống từ núi tuyết. Tất cả mọi người đều vui mừng đến rơi nước mắt.
Từ nay, họ không cần phải canh tác trên vài mảnh đất nhỏ hẹp nữa mà có thể tạo ra thêm nhiều màu sắc trên vùng sa mạc rộng lớn này!
Chuyện này sao mà có thể không khiến người ta phấn khởi cho được?
Nhìn về phía sa mạc mênh mông, Phùng Bình cũng hiếm khi cảm thấy hào hùng.
Hắn ta vỗ n.g.ự.c nói: “Năm nay chúng ta đã hoàn thành rất nhiều việc lớn. Đợi đến khi xuân về, trời ấm hơn thì sẽ tiếp tục đào giếng! Hạt giống cỏ cao su của các ngươi cứ yên tâm giao cho chúng ta trồng nhé! Nhìn kìa, từ đầu đến cuối, cả một vùng rộng lớn như thế này đều là đất ta dành sẵn để trồng cỏ cao su cho ngươi đấy!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận