Mang Theo Hệ Thống Kinh Doanh Về Cổ Đại

Chương 72



Không cẩn thận bắt được chân thân của Phương Tiên Nhi, bọn nhỏ đều có chút không biết làm sao.
Thúy Thúy nhìn về phía Hạnh Nhi: "Chúng ta bây giờ nên làm thế nào?"
Hạnh Nhi nghĩ nghĩ: "Chờ ta hỏi một chút, xem Phương Tiên Nhi còn ở bên trong hay không!"
Cô bé tiến đến trước mặt Thịnh Quân, cẩn thận từng li từng tí hỏi: "Phương Tiên Nhi đại nhân, ngài còn ở đây không? Ngài có quen biết con chuột thông này không?"
Thịnh Quân nhanh chóng nói hai tiếng "Xin bỏ tiền vào.” tỏ vẻ mình không biết nó.
Hạnh Nhi lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm: "Vậy chúng ta liền thả nó đi?"
Thịnh Quân tỏ vẻ ủng hộ đối với quyết định này.
Được Phương Tiên Nhi đáp ứng, Hạnh Nhi quay đầu, gọi các tiểu bằng hữu cầm chút đồ ăn vặt mang theo trên người ra:
"Chúng ta mang chút đồ ăn cho con chuột thông này đi, có thể dính phúc khí của Phương Tiên Nhi, nói rõ nó cũng là một con chuột phúc đây!"
"Đúng vậy đúng vậy, nó là con chuột thông có phúc!"
Bọn nhỏ cảm thấy rất có đạo lý, nhao nhao lục lọi trên người, rất nhanh đã gom ra mấy cọng rau quả khô cùng một hạt thông.
Hạnh Nhi đem tất cả mọi thứ gom lại với nhau, đặt lên trên mặt đất cách đó không xa, lại ra hiệu Thúy Thúy cũng đặt con chuột thông xuống đất.
Thúy Thúy đi qua, cẩn thận đặt con sóc ở trước mặt đồ ăn.
Đáng tiếc tay nàng ấy vừa buông ra, con sóc nhỏ liền vụt cái lủi mất dạng, căn bản không thèm nhìn những món ăn kia một cái.
Bọn nhỏ thất vọng.
Thúy Thúy nói: "Tại sao nó không lấy đồ vật đã bỏ chạy rồi?"
Hạnh Nhi gãi đầu đoán: "Có thể là bị chúng ta dọa sợ rồi?"
"Vậy những thứ này phải làm sao?"
"Trước tiên để dưới đất đi, nói không chừng chờ nơi này không có người, chuột thông sẽ mang những con chuột khác tới lấy bọn chúng."
"Được, vậy lại dịch chuyển những thứ này ra xa, qua hai ngày nữa đến xem, nếu như chuột thông không lấy, ta lại nhặt nó về ăn, cũng không lãng phí."
Thúy Thúy cầm thức ăn trên mặt đất lên, đặt lên khoảng đất trống phía xa.
Bận rộn xong những việc này, bọn nhỏ lại tập trung vào chính sự, cười cười nói nói với Phương Tiên Nhi rồi lau người.
Cảnh tượng hài hòa trong núi sâu, nhưng bầu không khí trong huyện thành lại không thoải mái như vậy.
Trong căn miếu bỏ hoang ở ngoại ô.
Đám người Đại Ngưu sáng sớm đã mở mắt ra, trước tiên tự mình lót dạ hai miếng đồ ăn, sau đó chỉ dạy bọn họ nấu bánh bột khô ăn.
Thấy mấy miếng bánh ngọt nho nhỏ kia thực sự nấu ra một nồi đồ vật, khiến cho tròng mắt bọn họ đều trừng lớn.
Một đám người không kịp chờ đợi chia bánh ra ăn xong, cũng không nhịn được chậc lưỡi.
Thứ này ăn ngon hơn gấp mấy lần so với tạp lương ngày thường bọn họ ăn, còn mang theo mùi vị ngọt ngào cùng mùi thơm ngát của lương thực tinh.
Ưỡn cái bụng căng tròn, khi đám người Xử Sinh nói chuyện với Đại Ngưu lại vô thức khách khí ba phần.
Dù sao có cơ duyên có được loại lương khô có thể nấu lên cho nhiều người ăn như vậy, đám người Đại Ngưu cũng không giống người bình thường, kết giao luôn không sai!
Đại Ngưu cũng là lần đầu tiên nhìn thấy người ngoài ăn bánh bột khô. Thấy đối phương tán thưởng không thôi, hắn cũng nhịn không được ưỡn thẳng sống lưng, trong lòng cũng có chút tự hào.
He he, ăn ngon không?
Đây chính là thức ăn kỳ lạ mà Phương Tiên Nhi cho, ăn hai miếng nói không chừng còn có thể dính được phúc khí của nó đó!
Nhưng Đại Ngưu cũng luôn nhớ kỹ chuyện có liên quan đến Phương Tiên Nhi, một chữ cũng không thể nói ra ngoài, tuyệt đối phải giấu ở trong lòng.
Những người bọn họ, tay không tấc sắt, có già có yếu, cũng may là sinh hoạt ở trong núi sâu, không dễ gặp người ngoài.
Nếu để cho người ta biết đến sự tồn tại của Phương Tiên Nhi, hậu quả thật sự không dám nghĩ.
Nghĩ tới đây, Đại Ngưu hít sâu một hơi, vẻ đắc ý trong lòng cũng tiêu tán hơn phân nửa.
Vừa vặn Xử Sinh bên này cũng ăn xong, lau miệng nói với hắn: "Đại Ngưu ca, các ngươi chờ ta một lát, ta gọi người đi tìm Hắc Chỉ."
"Tìm người xong, chúng ta đến Trương gia một chuyến. Nếu phu nhân của Trương bà môi vừa lúc muốn xem tạp kỹ, hai người liền theo Hắc Chỉ vào Trương gia, xem có người các ngươi muốn tìm hay không."
Bạn cần đăng nhập để bình luận