Mang Theo Hệ Thống Kinh Doanh Về Cổ Đại

Chương 171



Mặc dù sữa đậu nành không thể làm đậu phụ non nhưng sau khi có tinh bột thì có thể làm các món tráng miệng như bánh đậu nành.
Thịnh Quân nói cách làm, Hạnh Nhi nghe xong rất động lòng nhưng nghĩ lại vẫn lắc đầu nói: "Hay là thôi đi, sau này có cơ hội hãy thử làm. Tinh bột không dễ có, vẫn nên giữ lại, cứ làm thịt hoặc các thứ khác rồi ăn."
Cuộc sống không dễ dàng, cô bé cảm thấy dùng tinh bột để làm món tráng miệng giải thèm mà không no bụng thì rất đau lòng.
Phương Tiên Nhi không muốn đậu phụ, Hạnh Nhi đành mang đậu phụ về, đổ vào bình mát để cất.
Đến khi xong làm việc xong, đúng lúc nghe thấy dì Hà Hoa gọi ăn cơm.
Hạnh Nhi vội vàng chạy tới, một đám người đang đợi cô bé, thấy người rồi, Hà Hoa lên tiếng: "Thúy Thúy đã mang bát của ngươi tới rồi, tới lấy cháo ăn đi!"
Hạnh Nhi đáp lại một tiếng, nhận lấy bát lấy cháo từ tay Thúy Thúy, cũng không quên nói với mọi người chuyện Phương Tiên Nhi không nhận đậu phụ.
Mọi người cũng không bất ngờ, ngoài cỏ cây và tiền bạc, Phương Tiên Nhi luôn tùy ý khi nhận đồ, cứ theo ý nàng mà làm.
Nói xong thì mọi người tập trung ăn cháo.
Dùng muỗng gỗ múc một bát lớn nóng hổi.
Trong làn sương mù mỏng như lụa, mỗi loại nguyên liệu đều vô cùng hấp dẫn, chỉ là cháo trứng vịt Bắc Thảo thịt nạc và canh gà thường khiến người ta không thể rời mắt, lúc này lại không thể giữ được ánh mắt của mọi người.
Mọi người như đã bàn bạc với nhau, chỉ nhìn chằm chằm vào góc đậu phụ nhô lên, trắng nõn mềm mại, bọc trong cháo còn lấp lánh, thật sự càng nhìn càng khiến người ta vui mừng.
Lần này không ai chê rửa thìa phiền phức nữa, lần lượt lấy thìa gỗ để múc đậu phụ ăn.
Đám trẻ háo hức múc, nhét một miếng vào miệng, nhất thời toàn bộ đều là tiếng hít hà, bị đậu phụ nóng làm bỏng miệng.
Câu "ăn chậm thôi" của người lớn cũng vừa mới nói ra, rõ ràng là nói muộn rồi.
Hà Hoa không nhịn được lắc đầu: "Ôi, ngày thường còn nói với các ngươi, nóng vội thì không ăn được đậu phụ nóng đâu, giờ thì quên hết rồi, bên trong đậu phụ rất nóng đấy!"
Có một bài học, mọi người đều chậm lại, thổi nguội từng miếng nhỏ rồi ăn.
Đậu phụ non vốn không ngấm gia vị bằng đậu phụ già nhưng ăn rất tươi ngon, bọc trong cháo thịt canh gà có hương vị phong phú, mùi thơm của đậu phụ thấm đẫm mùi thơm của thịt, khiến người ta ăn mãi không chán.
"Một bát đồ ngon này nhìn thôi đã thấy bổ dưỡng." Mẹ Xuyên Tử ôm bát, vừa ăn vừa nói.
"Đúng vậy, ta thấy sau này đám trẻ này có thể phát triển rất nhanh, sẽ cao lớn hơn chúng ta nhiều đấy." Hà Hoa nói: "Nhưng cũng đúng, nói một câu không biết xấu hổ, đây đều là những đứa trẻ mà Phương Tiên Nhi nuôi lớn giúp chúng ta, không lớn mới lạ!"
Những người trên núi đang ngon miệng thưởng thức cháo đậu phụ.
Bên kia, nhóm người Tảo Nhi đã đến bên ngoài thôn đầy cây phong Nguyên Bảo.
Một đám người như vậy vào thôn thì quá dễ gây chú ý, nhìn không giống người tốt, Tảo Nhi nói, chỉ mình nàng ấy và Đại Ngưu vào thôi, những người còn lại đợi bên ngoài trước.
Hai người trông trẻ trung hiền lành, trên người cũng không mang theo hung khí gì, trên lưng còn đeo nửa giỏ nấm và măng khô, cả người toàn là vẻ thành thật, có lẽ vào thôn sẽ không bị người ta vây quanh coi là kẻ xấu.
Lúc này gần đến giờ cơm, hai người vừa bước vào thôn thì thấy hai bên đường đất có không ít dân thôn đang bưng bát, ngồi xổm ở đó ăn cơm.
Thấy hai khuôn mặt lạ đi vào, trên mặt mọi người đều lộ ra vẻ kinh ngạc. Bởi vì thôn này của họ nằm ở vị trí hẻo lánh, nếu không phải là người đến thăm họ hàng thì ngày thường ít khi có người ngoài vào, mà những người họ hàng trong thôn này, nhìn lâu rồi cơ bản đều có thể nhận ra mặt.
Hai người trước mắt này rõ ràng không phải.
"Hai đứa nhóc này, hai ngươi tìm ai?" Một bà lão hỏi.
Tảo Nhi bèn nói: "Trong thôn của mọi người có phải có một hộ họ Vi không ạ?"
Vừa dứt lời, những người dân thôn xung quanh đều cười: "Ái chà, có họ Vi nhưng không chỉ một hộ, hầu hết mọi người trong thôn chúng ta đều họ Vi!"
Thì ra là vậy, xem ra thôn này không giống như thôn Thạch Đầu trước đây của họ, dân cư họ tộc hỗn tạp, trong thôn thậm chí còn có một họ lớn thống nhất.
Tảo Nhi suy nghĩ một chút, nhớ lại lời của Vi Bình An: "Là Vi gia ở ngôi nhà thứ hai đầu thôn phía đông, bọn ta là bạn thân của cháu trai Vi gia, y nói bà nội của y bị gãy chân nên bọn ta muốn đến thăm."
"Đúng rồi, Vi Bình An còn ở trong thôn chứ? Chẳng lẽ bọn ta tốn công vô ích rồi."
Có tên có họ còn có phương hướng, lúc này dân thôn đều biết nàng ấy đang nói đến nhà nào.
Bạn cần đăng nhập để bình luận