Mang Theo Hệ Thống Kinh Doanh Về Cổ Đại

Chương 247



Những cuốn sách mà Phương Tiên Nhi đưa có kiểu dáng hoàn toàn khác biệt so với những cuốn sách mọi người từng thấy trước đây.
Mặc dù cũng là sách giấy đóng chỉ nhưng giấy của những cuốn sách này trắng sáng hơn nhiều. Dù là phần cách sắp xếp các dòng hay hình vẽ thì đều rất sạch sẽ và đẹp mắt. Ngoài những nét chữ và hình vẽ ra thì ngay cả một vết mực thừa cũng không có. Chưa cần nhìn xem nội dung bên trong là gì cũng đã thấy đây đúng là viên ngọc không tỳ vết, khiến người ta thích thú ngắm nhìn.
Trên bìa mỗi cuốn sách đều in hình minh họa màu sắc. Nhìn không giống với tranh thủy mặc. Hoa văn đặc biệt, được khắc họa bằng các đường nét và khối màu với vài đứa trẻ tinh nghịch.
Cũng không rõ bức tranh này dùng loại màu gì mà hoa văn rất rõ ràng, màu sắc lại tươi tắn.
Tống Hàm Thanh cúi đầu quan sát bìa sách một hồi thì phát hiện ra rằng kiểu chữ trên đó là loại chữ phổ thông thiếu nét.
Trên bìa chỉ có hai chữ đơn giản: “Ngữ Văn.”
Hắn thường xuyên rửa tay nên lúc hiện giờ tay rất sạch sẽ. Sau khi kiểm tra chắc chắn rằng lòng bàn tay khô ráo, không mồ hôi thì yên tâm cầm cuốn sách Ngữ Văn này lên, nhẹ nhàng lật từng trang.
Nhìn qua quyển sách này một chút thì hắn thấy trong sách có nhiều bài văn và thơ. Suy nghĩ trong chốc lát, Tống Hàm Thanh đoán rằng hai chữ “Ngữ Văn” trên bìa sách có lẽ là mang ý nghĩa ngôn ngữ và văn chương.
Nhìn kỹ hơn nội dung trên các trang sách, hắn thấy nhiều đoạn văn kèm theo những bức tranh màu sống động như thật.
Về nội dung, câu từ trong các đoạn đều được viết ngay ngắn bằng chữ phổ thông màu đen. Hắn hoàn toàn chắc chắn với suy đoán đã nảy ra trong đầu lúc trước.
Chữ viết thông dụng của Thần Châu quả nhiên là chữ phổ thông.
Tống Hàm Thanh còn phát hiện trên mỗi chữ đều có vài ký tự uốn lượn liên tục ở phía trên, trông rất kỳ lạ.
Hắn không nhận ra đó là gì nên tạm thời bỏ qua. Sau đó lại tiếp tục suy nghĩ về vấn đề chữ viết.
Loại chữ phổ thông này, thoạt nhìn thì thấy lạ lẫm, không quen. Nhưng sau nhiều ngày xem xét, bỏ qua sự tôn sùng đối với Phương Tiên Nhi thì khách quan mà nói, hắn cũng đã thấy nhiều ưu điểm từ bản thân loại chữ này.
Trước hết, chữ phổ thông khi viết rất đơn giản. Như vậy thì tốc độ sao chép sẽ được tăng lên rất nhiều.
Hơn nữa, nó còn hạ thấp ngưỡng cửa học tập.
Những người như Tảo Nhi, khi bắt đầu từ con số không thì học chữ phổ thông sẽ nhanh hơn.
Nghĩ lại cũng đúng.
Mọi người đều ở trong núi, không cần phải viết lách nơi quan trường, cũng không phải là những người giỏi về thư pháp. Họ hoàn toàn không cần bận tâm đến những nghi lễ rườm rà, cũng không cần câu nệ vẻ đẹp giữa các nét chữ.
Đối với nhóm người này, việc làm sao nâng cao được hiệu quả quan trọng hơn nhiều so với việc viết đẹp. Chữ phổ thông mới là lựa chọn tốt nhất.
Nếu Phương Tiên Nhi đã đưa những cuốn sách viết phổ thông này đến cho họ thì sau này hắn cũng sẽ chuyển sang dùng loại chữ này để giảng dạy.
Khi Tống tú tài công còn đang chìm đắm trong suy nghĩ thì đám người Tảo Nhi cũng cầm lấy sách, cẩn thận lật giở.
Trang sách trắng như tuyết, khiến người ta không dám làm bẩn. Các nàng ấy đều đã rửa tay thật sạch bằng xà phòng, lau khô nước rồi mới dám đưa tay chạm vào trang sách.
Các nàng chọn sách Mỹ Thuật trước, chủ yếu là vì hai chữ này dễ nhận nhất.
Tảo Nhi cầm sách, những người khác thì vây quanh để xem.
Nàng ấy lật trang đầu, liền thấy bên trong có nhiều dòng chữ được sắp xếp ngay ngắn. Nhìn qua thì phát hiện có rất nhiều chữ nàng ấy không nhận ra.
Có vẻ muốn đọc hiểu những cuốn sách này thì phải tiếp tục nỗ lực học chữ mới được.
Chầm chậm lật qua vài trang, từng bức tranh nho nhỏ tinh tế hiện ra trước mắt mọi người. Sơn thủy mực nước, bích họa phi thiên, mỗi cái một vẻ, làm mọi người mở mang tầm mắt.
Đến khi lật đến những nội dung phía sau, vài bức vẽ phác họa ngay lập tức khiến tất cả mọi người đều bị choáng ngợp.
Ngay cả Tống Hàm Thanh vô tình liếc nhìn qua, cũng không nhịn được mở to mắt, theo bản năng tiến lại gần để xem kỹ hơn.
“Phương pháp vẽ tinh tế thế này, ngay cả sợi tóc cũng rõ ràng từng sợi. Những nếp nhăn trên mặt người cũng được thấy rõ. Hẳn đây là kỹ thuật đặc biệt của Thần Châu...”
Hắn lẩm bẩm, như tìm được báu vật, nâng niu bản phác họa để xem.
Nếu có thể học được cách vẽ này thì dung mạo người đời đều có thể được phác họa lại trên giấy.
Chưa nói gì khác, chỉ nguyên việc mang tranh đi tìm người cũng rất tiện lợi, tìm một cái là thấy ngay.
Bạn cần đăng nhập để bình luận