Mang Theo Hệ Thống Kinh Doanh Về Cổ Đại

Chương 305



Thịnh Quân lập tức đưa ra câu trả lời khẳng định: “Nó được làm từ bột gỗ và bột tre, dùng xong còn có thể bón ruộng, không cần phải đau lòng như vậy.”
Sau khi biết được nguyên liệu và công dụng của nó, cảm giác lãng phí của Tảo Nhi và những người khác đã giảm đi nhiều.
Lấy hai túi giấy vệ sinh, sự chú ý của mọi người nhanh chóng chuyển sang băng vệ sinh bên cạnh.
Thịnh Quân kịp thời giải thích, thứ này cũng là đồ dùng một lần, có tác dụng giống đai kinh nguyệt, chỉ là vệ sinh hơn nhiều.
Có giấy vệ sinh làm ví dụ, Tảo Nhi và những người khác cũng đã chuẩn bị tâm lý cho công dụng của băng vệ sinh, không còn cảm thấy xấu hổ nữa, cũng không vì nó là đồ dùng một lần mà tiếc rẻ không nỡ dùng.
Dù sao thì mọi người đều đã học sách của Phương Tiên Nhi, trong đó có nói rằng, nữ nhân đến kỳ kinh nguyệt là hiện tượng sinh lý bình thường nhất.
Mở một gói băng vệ sinh, sau khi hiểu rõ cách sử dụng, Tảo Nhi và những người khác đã hiểu rõ tại sao Phương Tiên Nhi lại gọi mấy nữ nhân bọn họ vào trước.
Mặc dù chuyện này không có gì là không thể nói ra nhưng cũng là chuyện riêng tư của phái nữ, nói riêng sẽ khiến mọi người thoải mái hơn.
Đây chính là sự tỉ mỉ và chu đáo của Phương Tiên Nhi.
Sau khi hiểu rõ về băng vệ sinh, Tảo Nhi và những người khác đã hiểu cách sử dụng, ra ngoài định nói với những người khác, như vậy Phương Tiên Nhi sẽ không phải tốn nhiều lời nữa.
Họ một hơi lấy hết phần của mọi người, cuối cùng đựng đầy ba giỏ băng vệ sinh.
Loại dùng hàng ngày một gói có mười miếng, Phương Tiên Nhi dặn họ phải thay thường xuyên, mỗi ngày phải thay ba bốn lần. Như vậy, khoảng chưa đầy ba ngày là có thể dùng hết một gói. Một chu kỳ cần dùng khoảng hai gói.
Còn loại dùng ban đêm thì mỗi tháng một gói là đủ.
Vì vậy, trông ba giỏ băng vệ sinh có vẻ nhiều nhưng khi lấy ra chia cho mỗi người thì chắc là lượng dùng trong khoảng một tháng.
Lúc này, khâu mua sắm đã hoàn toàn kết thúc, họ vào đây đã mất khá nhiều thời gian, lúc này định ra ngoài.
Còn có người khác đang chờ được vào tham quan.
Mấy người vội vàng xách giỏ đến quầy thu ngân, lấy thẻ bạc quẹt vào cái khối đen nhỏ đó liền thấy vật trang trí bên cạnh chậm rãi nhả ra một thứ gì đó.
Kéo thứ đó ra xem, thì ra là một cái túi vải gai cỡ lớn. Kéo một cái ra, phía sau còn có mấy cái nữa.
Kiểu dáng của chiếc túi vải này rất mới lạ, khi trải ra thì hình dạng hơi giống một chiếc áo không tay.
Mở miệng túi ra, sẽ thấy hai bên có hai cái quai, có thể dùng tay xách.
Mọi người cho hết những thứ mình có được vào túi, mỗi người xách một cái đi ra ngoài.
Sau khi ra khỏi cửa thì lập tức bị những người dân trong thôn đang sốt ruột chờ đợi vây quanh.
“Sao các ngươi vào lâu thế? Bên trong thế nào?”
“Ê, sao lại lấy nhiều đồ ra thế này, không phải Phương Tiên Nhi nói là dùng đến đâu lấy đến đó sao?”
Tiếng chí chóe có phần ồn ào.
Tảo Nhi giơ tay lên, mọi người lập tức im lặng.
Nàng ấy giải thích đơn giản về tình hình bên trong, ngay cả thú cưng của Phương Tiên Nhi cũng không quên nhắc đến, coi như là để những người vào sau có thể tham khảo.
Nói đến cuối, nàng ấy giũ tung cái túi trên tay, không nói kỹ về chuyện đồ ăn vặt, mà nói kỹ với mọi người về chuyện giấy vệ sinh.
Mọi người nhìn cuộn giấy đẹp đẽ kia, đều có tâm trạng giống như Tảo Nhi và những người khác lúc đầu, vô cùng đau lòng.
Nhưng dưới sự giải thích tỉ mỉ của Tảo Nhi, mọi người mới dần chấp nhận rằng thứ đồ quý giá như vậy là để lau tay.
Tảo Nhi nói gần hết những điều cần lưu ý, còn lại để mọi người tự xem xét.
Sau đó, nàng đưa thẻ bạc cho những người khác, lại gọi tất cả những nữ nhân sang một bên, nói về chuyện băng vệ sinh.
Những người còn lại thấy Phương Tiên Nhi không có ý định gọi tên nữa, liền báo cáo một tiếng rồi xếp hàng lấy thẻ vào pháp miếu.
Mặc dù đã có lời trấn an của Tảo Nhi nhưng khi vào trong, cả nhóm vẫn bị cảnh tượng bên trong làm cho kinh ngạc.
Chắc là trải nghiệm được niềm vui mua sắm, không lấy quá nhiều đồ, họ nhanh chóng ra ngoài, đổi một nhóm người khác vào.
Cứ luân phiên từng nhóm như vậy, ngay cả những đứa trẻ cũng được đưa vào mở mang tầm mắt, chọn không ít đồ ăn vặt mà chúng thích.
Cuối cùng, hoạt động tham quan kết thúc.
Mọi người đều vui vẻ hớn hở, thu hoạch được rất nhiều.
Bạn cần đăng nhập để bình luận