Mang Theo Hệ Thống Kinh Doanh Về Cổ Đại

Chương 133



Những hạt đậu này lại được cẩn thận chia làm ba đống, thất bại cũng có thể làm thêm vài lần.
Một loạt công việc xử lý trước ép dầu được vào tay Hà Hoa - người nấu ăn lão luyện nhất.
Nàng ấy nhìn những người khác tựa hồ còn khẩn trương hơn mình, liền cười hòa hoãn bầu không khí nói:
"Không có việc gì, đừng quá lo lắng, cho dù bước nào không làm tốt, những hạt đậu này cũng còn có thể ăn được, vừa vặn chúng ta có cối xay, xay thành bột để làm bánh đậu."
Điều này cũng đúng, cùng lắm là ép không ra dầu, đậu chắc chắn sẽ không lãng phí.
Mọi người nghe xong quả nhiên nhẹ nhõm hơn không ít.
Bọn nhỏ chủ động giúp đỡ, rửa sạch hạt đậu một lần, đơn giản hơ một chút, sau đó liền giao cho Hà Hoa, chuẩn bị đổ vào nồi xào.
Tảo Nhi bưng nồi đá mỏng đã được mài xong tới, lại đưa tới một cái sạn gỗ.
Bên cạnh nồi đá còn được nàng thêm một cây đuốc, tiện cho người cầm nồi khống chế tốt đồ ăn, còn không bị bỏng tay.
Để tiện cho việc dùng cái nồi này, mọi người còn dùng đất và đá làm thành một cái bếp lò đơn giản.
Lửa đã bùng lên, một đám người lẳng lặng chờ đợi nồi đá nóng lên.
Hà Hoa lấy tay nhẹ nhàng thử nhiệt độ, cảm thấy đã đủ nhiệt, liền cầm muôi, tính thêm hạt đậu vào trong.
Bước rang đậu, quan trọng nhất chính là khống chế độ lửa, dùng lời của Phương Tiên Nhi mà nói, phải xào chín, nhưng tuyệt đối không thể xào cháy.
Hạt đậu này vỏ ngoài đen nhánh, không tiện dùng mắt quan sát tình huống của nó, Hà Hoa chỉ có thể dựa vào kinh nghiệm của mình để khống chế độ lửa.
Chỉ thấy nàng ấy cẩn thận xào, thỉnh thoảng lắc chảo, một mùi đậu chín lan tràn trong không khí.
Lại qua chốc lát, Hà Hoa cẩn thận nhón một viên bỏ vào miệng nếm, sau đó liền bưng nồi lên, đổ đậu vào bát gỗ bên cạnh, lấy mu bàn tay lau mồ hôi trên đầu, nói:
"Ta nếm đã chín, cũng không có mùi khét gì, hẳn là xong rồi đó."
"Vất vả cho Hà Hoa thẩm, chúng ta lấy nó đi xay!"
Đại Ngưu nói xong, bưng bát đậu lên rất nhanh chạy đến trước cối xay đá, cùng đám Thiết Trụ thay phiên xuất lực, rất nhanh đã xay thành bột đậu.
"Kế tiếp nên hấp rồi."
Bước hấp này, Phương Tiên Nhi còn đưa ra đề nghị.
Nói có thể thêm nước vào đáy hũ nấu cơm thường ngày, ở giữa dựng một cái giá, sau đó đặt bát bỏ đậu lên, đậy nắp lại chưng.
Từ tư liệu Thịnh Quân tra được, bước này cần khoảng hai ba giờ, đổi thành thời cổ đại tính thời gian, cũng phải tốn hơn một canh giờ.
Sau khi hấp bột đậu xay xong, mấy người Tảo Nhi còn tranh thủ thời gian đi học chữ một lát, chờ học được đủ rồi, bánh bột đậu này cũng hấp xong.
Tiếp theo nên gói bánh đậu.
Một bước này động tác nhanh, nếu không đậu nguội lại sẽ không dễ ra dầu.
Đoàn người luống cuống tay chân gói bánh đậu, nhanh chóng nhét vào trong máy ép gỗ.
"Phù, đến cùng có thể thành hay không, liền xem một bước cuối cùng này. Hạnh Nhi, muội đi ôm cái thùng gỗ nhỏ đến, bày ở phía sau ép khí!" Tảo Nhi nói, "Đúng rồi, ai tới ép dầu?"
"Để ta." Lưu Nhị Sơn vỗ vỗ bàn tay đi ra, vén tay áo lên.
Hắn sợ đám người Đại Ngưu tuổi còn nhỏ, không giữ được bình tĩnh, ra tay gây sai sót.
Chỉ thấy Lưu Nhị Sơn đi tới trước cột ép, hai tay ôm chặt lấy nhau, dưới chân trái phải mở ra đứng tấn, sau đó lại nhanh chóng lùi chân trái về phía sau nửa bước, dồn hết sức lực, hít sâu một hơi, đẩy cột ép trong tay về phía trước.
Cột gỗ kia rất nhanh đã đánh vào mấy cây cột gỗ.
Cảm nhận được độ đàn hồi của gậy gỗ đập bánh đậu, Lưu Nhị Sơn liền kéo cột về, chạy chậm vài bước, sau khi tụ lực lại va chạm lần nữa!
Người trong thôn một hồi khẩn trương nhìn chằm chằm động tác của hắn, một hồi dời ánh mắt đi nhìn xem rãnh sau có nước dầu chảy ra hay không.
Đợi một lúc lâu, tựa hồ không có động tĩnh gì.
Hạnh Nhi có chút thất vọng nói: "A tỷ, sao còn chưa ra dầu vậy?"
Tảo Nhi nhìn như bình chân như vại đứng trên mặt đất, ánh mắt lại nhìn chằm chằm vào rãnh sau kia không hề dời đi.
Nàng ấy nhẹ nhàng nói: "Đừng hoảng hốt, chờ một chút, bình tĩnh lại, không cần lo lắng. Mặc kệ được kết quả thế nào, chúng ta đều phải có sự chuẩn bị mới được."
Cho dù lần này không có dầu ra, tìm nguyên nhân thử lại là được.
Từ từ, nhìn kỹ, kiên nhẫn chờ. Mặc kệ làm chuyện gì cũng đều giống nhau, không gấp được.
Đang nghĩ như vậy, Tảo Nhi liền nhìn thấy trong khe hở phía sau, chảy ra vài giọt dịch thể trong suốt màu nâu.
Những suy nghĩ bình tĩnh vừa rồi lập tức bị ném lên chín tầng mây.
Tảo Nhi kích động lắc lắc bả vai Hạnh Nhi: "Mau nhìn, mau nhìn, thật sự ép ra dầu rồi!!"
Hạnh Nhi mắt nổi đom đóm:...
Tỷ à, đã nói là phải bình tĩnh lại, đừng lo lắng!
Bạn cần đăng nhập để bình luận