Mang Theo Hệ Thống Kinh Doanh Về Cổ Đại

Chương 557



Lại thêm một khoảng thời gian trôi qua.
Cuối cùng nhóm Đại Ngưu cũng đã đến Nha Mà, thành công tụ họp với Thiết Trụ.
“Thiết Trụ, đã lâu không gặp!” Đại Ngưu đi qua nhiệt tình ôm lấy Thiết Trụ.
“Đã lâu không gặp, ngươi...” Thiết Trụ còn chưa nói hết câu thì đã trông thấy Lý Phát Tông bước ra từ sau lưng Đại Ngưu.
Hắn ta chợt kinh ngạc đến nói không nên lời: “Là cha?”
Đại Ngưu không kìm được cười ha hả không ngớt.
Lý Phát Tông cũng cười lớn theo hai tiếng, đi qua vỗ vai Thiết Trụ: “Tiểu tử giỏi giang này, mấy năm nay thật vất vả, làm tốt lắm, không làm mất mặt gia đình ta!”
Không gặp thì không thấy nhớ nhà nhiều tới thế, nhưng vừa thấy cha xuất hiện cái là vành mắt Thiết Trụ lại hơi đỏ lên.
Hai người nhanh chóng đi qua một bên tâm sự riêng.
Mộc Kỳ Nhĩ, Thúy Thúy và nhóm Kéo Khắc Thân trao đổi với nhau về tình hình bên Tác-ta.
Mộc Kỳ Nhĩ bị bắt cóc đưa ra khỏi thảo nguyên kể từ khi còn nhỏ nên ký ức về gia đình đã rất mơ hồ.
Cô bé đã nói về tình hình dạo này mà mình nghe ngóng được: “Bộ lạc hùng mạnh nhất trên thảo nguyên hiện nay tên là Tát Tát, bộ lạc hoàn toàn rạn nứt với Đông Thành cũng là nó. Nhưng qua sự quan sát và phân tích dạo gần đây của ta, bên bộ lạc đó cũng không hoàn toàn là nạn nhân, tuy bị cướp trâu bò nhưng chắc cũng là muốn mượn chuyện này để tách khỏi Đông Thành...”
Tách khỏi Đông Thành là bước đầu tiên, có lẽ Tát Tát vẫn ôm tham vọng lớn lao hơn, ví dụ như san bằng Bắc địa bằng kỵ binh rồi cướp bóc khắp nơi này nọ... Bộ tộc trên thảo nguyên không như Hồi Hột, họ hoàn toàn không biết cày cấy, cũng không có điều kiện quá tốt để trồng trọt.
Mà bộ lạc như Tát Tát này lại là phần tử hiếu chiến, dĩ nhiên cũng rất thích lấp đầy cơn thèm khát bằng cách cướp của.
Cũng không phải tất cả bộ tộc đều thích làm vậy, nhưng trước mắt Tát Tát lại là bộ lạc lãnh tụ trên thảo nguyên nên tiếng nói của nó luôn có uy quyền nhất.
“Ôi, lúc trước ta rời khỏi thảo nguyên thì chiến tranh vẫn chưa kết thúc, nhưng lúc ấy Tát Tát hợp tác với Đông Thành, trở thành bộ lạc đứng đầu cũng không gì bất ngờ. Tóm lại là tác phong của bộ lạc đó quả thật là tham lam bỉ ổi.” Kéo Khắc Thân bực bội nói.
Nếu không phải tại Tát Tát, ngày xưa Kéo Khắc Thân cũng sẽ không đưa tộc nhân rời khỏi thảo nguyên.
Nhưng có lẽ là trong họa có phúc, không rời khỏi thảo nguyên thì họ cũng sẽ không gặp được Phương Quân.
Cuộc sống ở huyện Hưng Hòa vừa hạnh phúc vừa ổn định, nhất là chiếc bụng, cực kỳ no đủ.
Gia đình họ không thiếu một ai, mọi người đều nhận được sự chăm sóc rất tốt, con cái cũng có thể hưởng thụ được tài nguyên giáo dục chất lượng tốt nhất.
Có thể nói rằng, huyện Hưng Hòa chính là vị cứu tinh của nhóm Kéo Khắc Thân, ngủ trong căn nhà yên bình, hằng ngày bầu bạn với mấy chú ngựa mình thích nhất ở trang trại ngựa.
Dù sau này thảo nguyên có bình yên trở lại, gọi họ quay về thì Kéo Khắc Thân cũng sẽ không bằng lòng.
Không phải ai cũng sẽ lưu luyến quê hương.
Mà đời này của hắn ta đã trưởng thành ra hình dáng của Hưng Hòa, có c.h.ế.t cũng định làm quỷ của Hưng Hòa.
Dù sau này Phương Quân có thống nhất Tác-ta bắt đầu xây dựng phát triển, cho mọi người một cuộc sống tốt, thì những người còn lại trên thảo nguyên cũng sẽ luôn sống thoải mái ít hơn nhóm Kéo Khắc Thân tận mấy năm.
Ừm, có so sánh mới có hạnh phúc.
Quả nhiên vẫn là hắn ta có tài tiên tri, sớm ngày nương tựa huyện Hưng Hòa!
Nghĩ đến mấy chuyện này, giọng điệu nói chuyện của Kéo Khắc Thân cũng không kìm được lộ ra đôi phần đắc chí.
Khóe môi hắn ta cong thành nụ cười: “Lúc trước ta cũng có vài mối quan hệ ở các bộ lạc nhỏ, tiếc là người dân trên thảo nguyên luôn không có nơi ở cố định. Đã lâu lắm rồi không gặp nhau nên giờ ta cũng không biết họ dọn đi đâu nữa, thế nên chắc không giúp được chuyện gì rồi!”
Mộc Kỳ Nhĩ thấy khá khó hiểu: “Kéo Khắc Thân đại thúc, giúp hay không cũng không sao, nhưng tại sao giọng điệu của thúc lại tự hào vậy chứ!”
Nụ cười của Kéo Khắc Thân cứng đờ, hắn ta ngại ngùng vuốt râu: “À haha! Không có gì, chỉ là ta nghĩ nhiều năm vậy rồi, cuối cùng cũng sắp trở về thảo nguyên nên không nén được niềm vui thôi!”
Đại Ngưu tỏ vẻ vô cùng thấu hiểu: “Chuyện này rất bình thường, suy cho cùng thảo nguyên cũng là quê hương của các thúc. Sau này chúng ta quản lý Tác-ta chắc chắn cũng cần nhân sự của mình, khi ấy thúc có thể xin dọn nhà về thảo nguyên làm chủ sự, thế thì có thể sống ở trên quê hương cả đời rồi!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận