Mang Theo Hệ Thống Kinh Doanh Về Cổ Đại

Chương 63



Huyện thành bên này gà bay chó sủa, bên kia, mấy người Tảo Nhi trở về núi cũng gặp không ít chuyện.
Xuất phát từ sự cẩn thận, các nàng cũng không có đi thôn Thạch Đầu, trực tiếp liền vào núi. Bởi vì trên đường trở về có thêm Đông Ca Nhi, đoàn người còn phải chú ý hài tử, sau khi vào núi càng đi cẩn thận từng li từng tí.
Lần này bọn họ vẫn là vừa tiến lên vừa nhìn chằm chằm mặt đất, tận lực tránh đi tung tích có người, nhưng không thuận lợi giống với lúc đi, nửa đường bỗng nhiên xảy ra sự cố, gặp một nhóm người khác ở thật xa.
Rất nhanh, người ngựa hai phe đều giống như châu chấu bị kinh sợ, quay đầu nhảy về hướng ngược lại, rất nhanh đã kéo giãn khoảng cách.
Không biết đi bao xa, chung quanh rốt cuộc nghe không được động tĩnh, Tảo Nhi mới nhẹ nhàng thở ra, vỗ n.g.ự.c thở dài:
"Mẹ ơi, thật đúng là làm ta sợ hết hồn! May mắn trong lòng những người kia cũng có kiêng kị, không đi theo chúng ta, bằng không trong thời gian ngắn thật đúng là khó xử lý!"
Để cho tiện hành động, lần này nàng ấy ra ngoài không cầm rìu, trong lòng luôn cảm thấy không đủ an tâm.
Lưu Nhị Sơn cũng gật đầu: "May mà có Phương Tiên Nhi phù hộ."
Hắn ngẩng đầu, xuyên qua chạc cây thưa thớt nhìn về phía bầu trời, nói: "Phương hướng lệch rất xa, cũng may hôm nay thời tiết tốt, còn có thể đi theo mặt trời tìm về nhà."
Đoàn người tiếp tục đi về hướng sơn động.
Đi hồi lâu, bỗng nhiên ở trên một sườn núi mặt hướng về mặt trời, thấy được một cái cây to lớn.
Trên cành cây này treo rất nhiều trái cây, trong màu xanh sẫm lộ ra màu tím, trên cành cây quấn đầy chạc cây hình gai nhọn.
"Thật tốt quá, nơi này lại có một cây bồ kết!"
Tảo Nhi hưng phấn hô một tiếng, nhìn lại mặt đất, đất đai hoặc bụi cỏ dại, quả nhiên có rất nhiều bồ kết chín rụng xuống.
Nàng ấy lập tức nhào qua nhặt lên.
Những người khác thấy thế, cũng nhao nhao mang theo nụ cười cùng nhau đi qua nhặt bồ kết.
Trước kia khi ở thôn, bờ sông gần đó có hai cây bồ kết. Người dân trong thôn ở xung quanh thường hái bồ kết về rửa đồ. Sau đó trong ruộng mất mùa, hai cây kia vừa mọc ra ít đồ, đã bị hái đi ăn, không ai thấy quả bồ kết chín nữa.
Sau khi lên núi, đoàn người chưa từng thấy cây bồ kết, ngày thường chỉ có thể dùng nước sạch rửa đồ, lần này thì hay rồi, lại có bồ kết mới để dùng!
Phải biết rằng bồ kết này là bảo bối tốt.
Mở bồ kết ra, quả nhỏ được móc ra tên là tạo mễ, có thể ăn được. Vỏ ngoài bị giã nát rồi để trong nước, chà xát mạnh một chút là có thể tạo ra rất nhiều bọt, bọt này có thể dùng để giặt quần áo hoặc là gội đầu, giặt xong sạch sẽ vô cùng.
Nó không chỉ có thể dùng để tắm rửa mà ngày sau nếu lại bắt được con mồi có da lông, được da mới, lúc rửa sạch da lông cũng rất có tác dụng, rửa xong có thể để cho lông càng thêm bóng loáng mềm mại.
Tảo Nhi quay đầu, nói với Lưu Nhị Sơn: "Nhị Sơn thúc, thúc tương đối biết đường, có thể nhớ kỹ chỗ này không? Như vậy sau này chúng ta có thể thường xuyên tới hái bồ kết rồi!"
Lưu Nhị Sơn gật đầu đồng ý: "Được rồi, yên tâm đi, chờ ngày sau muốn tới thì nói một tiếng, ta dẫn các ngươi tới."
Lần này ra ngoài đều mang theo bọc đồ, không có người đeo gùi, nhặt bồ kết cũng chỉ có thể nhét vào trong bọc đồ, đợi trong bọc được nhét đầy rồi, Tảo Nhi còn cuốn vạt áo lên lại bọc thêm một túi nhỏ.
Nhìn bồ kết đầy ắp, nàng ấy thoải mái cười nói: "Những thứ này mang về hẳn là đủ dùng một thời gian."
Lưu Nhị Sơn nghe xong, nhìn chằm chằm gai nhọn trên thân cây bồ kết nói: "Không vội, hôm nay lấy một ít một chút cũng không sao, ngày mai như thế nào cũng phải qua một lần nữa."
Bạn cần đăng nhập để bình luận