Mang Theo Hệ Thống Kinh Doanh Về Cổ Đại

Chương 274



Sau khi mang lễ vật đến, mặc dù rất muốn hỏi thăm chuyện La Trúc Lộ nhưng trên miệng lại không nói thẳng.
Ngược lại, họ trả giá cao cho số hàng còn lại của Vi gia, muốn dùng cái này để kéo gần quan hệ.
Vi Thập Bát suy nghĩ kỹ càng, quả thực số dầu quả trong tay họ có chút chói mắt, sau này còn phải tiếp tục làm ăn ở biên cương này, cũng không nên làm căng với những thương nhân khác, vì vậy cũng dần dần cởi mở hơn.
La Trúc Lộ đã bán gần hết rồi, lúc này không phải ông ấy giấu riêng mà thực sự không cung cấp được nhiều hàng.
Nhưng không sao, vẫn có thể hẹn hợp tác lần sau mà!
Ông ấy có thể ném ra một củ cà rốt trước, chọn đối tượng thích hợp, liên lạc trước để tạo dựng tình cảm!
Ngoài ra, họ còn có một vũ khí lợi hại chưa tung ra, đó chính là đào vàng đóng hộp.
Vốn dĩ món đồ quý giá này là để bán cho những người quyền quý và thương gia giàu có, giờ đây nhờ cơ hội này, có thể lên kế hoạch thật tốt.
Thương đội Vi gia mang theo bảo vật, chỉ sau một đêm đã trở nên nổi tiếng, kéo theo cả Nhạc gia cũng được hưởng lợi.
Có người nịnh nọt, tất nhiên cũng có người ghen tị đỏ mắt.
Ví dụ như Minh Bắc.
Ông ta vất vả chạy đến nơi này trước, tốn công tốn sức loay hoay một hồi, không ngờ kết quả lại như vậy.
Mối quan hệ cũ không giành được, nếu trước đây ông ta không bỏ ra nhiều tiền và hứa hẹn lợi ích thì khi chuyện này xảy ra, ông ta sẽ bị người ta ghi hận.
Nhưng hiện tại dù không đến mức làm căng thì mối quan hệ của ông ta với những người hợp tác cũng trở nên rất khó xử.
Không chỉ vậy, những người trong thương đội của Minh Bắc cũng bắt đầu d.a.o động.
Những người có thể theo ông ta ra ngoài vốn không phải là loại người trọng nghĩa khí, giờ thấy thương đội Vi gia ngày càng phát đạt, đều có ý định quay về đầu quân cho chủ cũ.
Nhận ra sự thay đổi thái độ của mọi người, Minh Bắc nhanh chóng ra mặt, vừa mềm mỏng vừa cứng rắn trấn áp và an ủi một phen, sau đó lại bí mật viết một lá thư, tìm trạm dịch gửi đi.
Trên đường trở về sau khi gửi thư, Minh Bắc tình cờ nhìn thấy cảnh tượng tấp nập ở chỗ của thương đội Vi gia.
Ông ta chậm rãi quay lưng lại, giọng u ám nói: "Tốt lắm sư phụ, tốt lắm sư đệ, có thứ tốt như vậy nhưng lại đợi đến khi ta đi rồi mới chịu lấy ra, một chút tiếng gió cũng không lộ. Xem ra là cố tình đề phòng ta mà! Ta phải xem thử, rốt cuộc cái La Trúc Lộ đó là từ đâu mà có!"
Nói xong, ông ta nhanh chóng rời khỏi nơi này.
Trong khi thương đội đang hối hả làm ăn, Thiết Trụ cũng không quên điều tra chuyện của Tống Hàm Thanh.
Hắn ta tìm một cơ hội thích hợp, tìm riêng Nhạc công tử, dò hỏi tình hình của một Tống Hàm Thanh khác.
"Nhạc gia ca ca, ta có chút chuyện muốn hỏi ngươi."
Vì Thiết Trụ thường dùng danh nghĩa cháu của Vi Thập Bát để đi lại bên ngoài nên Nhạc công tử cũng rất khách sáo với hắn ta: "À, có chuyện gì thì cứ nói đi, ta nhất định sẽ nói hết những gì mình biết."
Thiết Trụ suy nghĩ một lúc rồi nói: "Ta có một người dì họ xa, là người Nham Thành, khi còn ở làng từng được một vị thư sinh giúp đỡ, luôn muốn báo đáp ân tình. Đáng tiếc sau đó vị tú tài đó đã đến biên cương phía Nam để dự thi, bà ấy cũng không thể báo đáp được nên vẫn luôn ghi nhớ chuyện này trong lòng."
"Vài ngày trước, ta thấy một vị tú tài công tử trong tiệc rượu, trông rất giống ân nhân của dì ta nên muốn hỏi thăm ngươi xem có phải là hắn không."
Lời nói này của hắn ta thực sự không phải là lừa dối.
Hồi đó, Tây Nương ở trong làng đã nhận được ân tình của Tống Hàm Thanh thật.
Vì vậy, sau này họ mới quay trở lại huyện nhờ người cứu hắn ra, đưa vào núi cùng nhau sinh sống.
Đáng tiếc, không ai ngờ rằng hiện tại lại xuất hiện hai Tống Hàm Thanh...
Thiết Trụ mô tả một chút về ngoại hình và trang phục của Tống Hàm Thanh, lại nói rằng nghe thấy người khác gọi hắn là Hàm Chương.
Nhạc công tử nghe xong liền cười nói: "Thật khéo quá, Tống huynh chính là người Nham Thành, không chừng là ân nhân của dì ngươi thật đấy."
Nói rồi, y kể lại những gì mình biết về Tống Hàm Thanh cho Thiết Trụ, trong lời nói có chút ngưỡng mộ.
Theo lời mô tả của y, Tống Hàm Thanh xuất thân từ nông gia nhưng thiên tư hơn người.
Vừa đến thành An Niên, hắn đã là một tú tài nhưng tuyệt không phải là loại người dựa vào may mắn, ngược lại hắn rất uyên bác.
Có người tò mò hỏi, mới biết được hóa ra hắn từng làm tạp dịch trong tiệm sách, lợi dụng lúc rảnh rỗi đọc không ít sách rồi học lấy để dùng.
Sau đó, hai người họ thi đỗ vào cùng một thư viện để học.
Lúc đầu, Tống Hàm Thanh chưa từng được thầy giỏi dạy dỗ, khi giải đề làm bài còn hơi non nớt vụng về.
Nhưng hắn tiến bộ rất nhanh, học không bao lâu đã vượt qua không ít người.
Giờ đây cũng là một trong những tài tử nổi danh trong thư viện.
Thiết Trụ nghe xong, nhanh chóng nắm bắt được thông tin mình muốn.
Những gì Nhạc công tử kể lại đều trùng khớp với Tống Hàm Thanh mà họ biết.
Bao gồm cả chuyện làm tạp dịch trong tiệm sách.
Vì vậy, cơ bản có thể xác định, hai Tống Hàm Thanh này dùng chung một thân phận.
Vậy thì rốt cuộc ai mới là người thật?
Người giả mạo cải trang thành Tống Hàm Thanh, lại muốn làm gì?
Bạn cần đăng nhập để bình luận