Mang Theo Hệ Thống Kinh Doanh Về Cổ Đại

Chương 92



Lý Phát Tông nghe xong, ánh mắt sáng lên: “Vẫn là cháu suy nghĩ chu toàn, chờ ta quay lại thì sẽ hỏi bọn họ một chút.”
Nói xong việc này, hai nhóm người chính thức tách nhau ra.
Mấy người Tảo Nhi đi về phía thôn Thạch Đầu, Lý Phát Tông quay đầu đi về phía huyện thành.
Cũng coi như hắn gặp may.
Chờ đến gần cửa thành, hai người Thạch thúc vẫn còn ở lại tại chỗ nói chuyện, thấy hắn trở về đều sửng sốt ngạc nhiên.
Xử Sinh hỏi: “Lý thúc, sao thúc lại một mình quay lại, quên cầm thứ gì sao?”
Lý Phát Tông lắc đầu, nói với bọn họ chuyện thư sinh bị bắt đi, hỏi có thể lại làm giao dịch một lần nữa hay không.
Chuyện này có nguy hiểm, hắn đã chuẩn bị tinh thần bị đối phương từ chối.
Nếu như vậy, bọn họ cũng không còn cách nào khác cả, chỉ có thể nhờ mấy người Xử Sinh ở chỗ tối giúp trông chừng, còn lại thì để thư sinh kia tự cầu phúc.
Thạch thúc lại nói: “Cướp người từ trong tay nha dịch thì có hơi khó, nhưng cũng không phải không được. Ngươi cứ đi theo Xử Sinh trở về trong miếu trước đi, việc này đoán chừng còn phải nhờ Chung lão đại xuất thủ.”
Lý Phát Tông và Xử Sinh trở lại miếu hoang, định chờ đến lúc trời sáng sẽ đi tìm Chung Tư.
Hắn cũng không quên hỏi chuyện cát bối, đáng tiếc vừa mới mở miệng, Xử Sinh liền lắc đầu, nói thứ này thực sự rất khó lấy được.
Lý Phát Tông chỉ có thể tiếc nuối bỏ cuộc, nhắm mắt nghỉ ngơi.
Một đầu khác, mấy người Tảo Nhi lặng lẽ trở về thôn Thạch Đầu.
Đã vào đêm, trong thôn yên tĩnh không một tiếng động, bọn họ cũng rón rén đi tới và nghỉ qua đêm ở nhà cũ Lý gia.
Nhà cũ Lý gia nằm ở cuối cùng của thôn, cách xa các nhà xung quanh, cũng ở gần con đường vào núi nhất.
Hơn nữa nhà này rất lớn, mọi người cũng có thể ở được.
Đoàn người đi vào trong nhà, cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.
Tây Nương nói: “Trong nhà cũng không còn lại vật gì cả, chỉ có thể nằm ngủ trên đất thôi.”
“Không sao, chúng ta mau nghỉ ngơi đi, chợp mắt một lát rồi chúng ta sẽ vào núi.” Tảo Nhi nói xong, phát cho mỗi người một miếng bánh bột khô lót dạ.
Bởi vì người mệt mỏi, xung quanh lại tối đen, hai mẫu nữ Tây Nương cũng không nhìn ra được đây là món gì.
Cầm lấy rồi cho vào miệng, chỉ cảm thấy cực kỳ giòn và ngọt, ăn xong liền sững sờ giống như nằm mơ, cũng không hỏi kỹ, chỉ mơ màng nhắm mắt lại.
Mấy người chen chúc trong một gian phòng nghỉ ngơi, hoặc ngồi hoặc nằm, giấc ngủ rất chập chờn, không ai có thể ngủ ngon được, thỉnh thoảng phải thức dậy để nhìn sắc trời bên ngoài.
Chờ trời vừa mới tờ mờ sáng, Đại Ngưu đã đánh thức mấy người kia dậy, chuẩn bị vào núi.
Tảo Nhi dụi dụi mắt, nhanh chóng tỉnh táo lại, thấp giọng nói: “Lát nữa trở về phải ngủ một giấc thật ngon. Hôm nay không cần làm gì hết, bồi bổ sức khỏe mới là điều quan trọng nhất.”
Thu Nương mắt nhắm mắt mở nói một tiếng được.
Mọi người nhanh chóng rời khỏi nhà, đi về hướng trong núi.
Có lẽ là vì muốn ngủ nên bọn họ đi rất nhanh, chưa tới giữa trưa mà đã trở về sơn động.
Cũng không kịp kể lại những chuyện đã xảy ra, chỉ chào hỏi một tiếng xong rồi đi ngủ, toàn bộ nghỉ ở trong sơn động của mấy người Tảo Nhi.
Một giấc ngủ này kéo dài đến chạng vạng tối.
Sắc trời lại tối sầm, mấy người đói bụng mới tỉnh lại.
Tình lại liền nhìn thấy đồ ăn đã được chuẩn bị sẵn. Vì bọn họ nghỉ ngơi ở cùng một chỗ nên mấy người khác cũng cùng nấu cơm chung.
Để chào đón hai mẫu nữ Tây Nương, lần này nấu mì còn đặc biệt cho thêm hai cây xúc xích cùng với một túi nhỏ rau quả sấy khô.
Hai người Tây Nương vừa mới tỉnh lại, đầu óc còn chưa tỉnh táo hoàn toàn, trong tay mỗi người đã bị nhét một cái bát lớn, bên trong đựng đầy sợi mì nóng hôi hổi.
Ngửi được mùi thơm, Tây Nương nuốt nước miếng, nhìn Lý bà tử nói: “Nương, đều là người một nhà cả, sau này cũng phải sống cùng nhau nữa. Thường ngày chúng ta tích cóp chút đồ ăn cũng không dễ dàng đâu, không cần phải lấy nhiều thứ ngon thế này ra ăn đâu ạ.”
Nàng ấy sợ Lý bà tử lấy hết số lương thực còn lại ra để chiêu đãi bọn họ.
Lý bà tử còn chưa nói gì, Đông Ca Nhi đã chui vào trong lòng nàng ấy mở miệng: “Nương, các người ăn đi, chỗ a nãi tốt lắm, bữa nào cũng có đồ ăn ngon!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận