Mang Theo Hệ Thống Kinh Doanh Về Cổ Đại

Chương 111



Nghĩ đến hệ thống của mình có thể được thăng cấp trở thành siêu thị khi có đủ năng lượng trong tương lai, Thịnh Quân liền tiêm phòng cho đám người Tảo Nhi, lại hoàn thiện các thiết lập của mình một chút.
“Những thứ các ngươi nhìn thấy trước mắt cũng không phải là bản thể của ta, cũng không phải lồng giam nhốt ta, miễn cưỡng có thể gọi là vật dẫn pháp lực của ta. Ta có thể dùng nó để tiếp nhận đồ vật, khôi phục năng lượng rồi nạp lại cho bản thể. Cũng có thể dùng nó mang đến cho các ngươi một ít phản hồi.”
“Cho nên cũng không có chuyện thả ta ra ngoài được.”
Tảo Nhi nghe vậy hiểu cái được cái không, lại nghĩ tới chuyện xưa mà Lưu Nhị Sơn đã kể, có lẽ bản thể của Phương Tiên Nhi đã bị chôn vùi ở dưới lòng đất?
Nghe thấy không thể thả Phương Tiên Nhi ra, Tảo Nhi vẫn chưa hết hy vọng, lại hỏi: “Thật sự không có cách nào sao? Cho dù rất khó, rất tốn công tốn sức cũng không sao cả.”
Chỉ cần có biện pháp, có hi vọng, cho dù là muốn đào rỗng ngọn núi này chuyển tới nơi khác, bọn họ cũng sẽ làm chậm rãi từ thế hệ này sang thế hệ khác, một ngày nào đó cũng có thể dọn xong.
Dù sao thì mệnh số của bọn họ cũng có hạn, nhưng Phương Tiên Nhi thì khác, có lẽ ngài ấy có tuổi thọ vĩnh cửu như trời.
Cũng sẽ chờ được.
Thấy giọng điệu của nàng ấy thành khẩn như vậy, Thịnh Quân suy nghĩ một chút, đột nhiên cảm thấy việc này đã đi lệch hướng rồi.
Nàng là một máy bán hàng tự động, cần dựa vào bán hàng để tích góp điểm năng lượng để trở về nhà, mà mấy người Tảo Nhi đến mua đồ, hoặc dùng tiền bạc hoặc dùng các sản phẩm địa phương, trên bản chất chính là đang giúp nàng trở về nhà.
Trở về nhà chính là mục tiêu cuối cùng của nàng, cũng tương đương với việc nàng được thả ra, điều này trùng hợp với mong đợi của Tảo Nhi!
Sau khi nghĩ thông suốt, Thịnh Quân lại bịa ra một cách nói làm người ta tin phục:
“Tiền bạc cùng các loại cỏ cây rau quả có giá trị đều có thể giúp ta khôi phục pháp lực. Nếu các ngươi thực sự muốn làm thì bình thường cứ tìm thêm nhiều đồ vật đưa tới đây. Để đáp lễ với sự giúp đỡ của các ngươi, ta cũng sẽ căn cứ vào mức độ khôi phục pháp lực để cho các ngươi một ít đồ vật”.
“Trừ cái đó ra, ngày thường, thỉnh thoảng ta cũng sẽ truyền thụ cho các ngươi một ít tri thức.”
Bởi vì vẫn còn duy trì thiết lập hình tượng của Phương Tiên Nhi, nàng cũng không tiện nói thấu bản chất của giao dịch.
Bởi vậy nói theo cách như bây giờ là thích hợp nhất.
Tống Hàm Thanh thuật lại nguyên văn một lần, Tảo Nhi gật đầu thật mạnh: “Ta đã nhớ kỹ rồi, trở về sẽ nói với những người khác!”
Khó trách có lúc Phương Tiên Nhi sẽ tặng bọn họ rất nhiều thứ, có khi sẽ ít hơn một chút, đại khái là mỗi thứ đều có thể giúp ngài ấy khôi phục pháp lực ở mức độ khác nhau.
Tảo Nhi nghiêm túc nói lời từ biệt với Phương Tiên Nhi, không kịp chờ đợi gọi hai người Đại Ngưu trở về.
Lần này, Phương Tiên Nhi đã nói cho bọn họ rất nhiều thứ hữu dụng.
Ví dụ như là biện pháp ép dầu đậu nành cùng với cối đá có thể làm ra đậu phụ, mỗi một chuyện đều khiến trong lòng nàng ấy tràn ngập sức mạnh.
Bọn họ nhất định có thể vượt qua được!
Đúng rồi, còn có một chuyện cực kỳ quan trọng là Tống tú tài quả thật có thể hiểu được những lời mà Phương Tiên Nhi nói, bọn họ cần phải đọc sách học chữ với hắn, cần phải chính thức thông báo điều này cho mọi người.
Tảo Nhi và Đại Ngưu vội vã muốn đi, Tống Hàm Thanh đương nhiên không có khả năng ở lại một mình.
Đoàn người vội vàng trở lại sơn động.
Bọn Lưu Nhị Sơn đang định nghỉ ngơi, nghe xong lời của Tảo Nhi, tất cả đều bừng tỉnh.
“Ngươi nói cái gì, Hàm tú tài công có thể nghe hiểu Phương Tiên Nhi nói chuyện?” Lý Phát Tông không dám tin nói.
Vốn ý định ban đầu khi mang Tống Hàm Thanh lên núi là để dạy mấy tiểu hài tử nhận biết chút chữ là được rồi, không ngờ rằng lại có sự phát triển bất ngờ như vậy, quả thực là niềm vui ngoài ý muốn.
Những người bọn họ, có ai là không muốn nghe hiểu chỉ thị của Phương Tiên Nhi đâu?
Đến khi nghe thấy Phương Tiên Nhi dạy cho bọn họ những thứ kia, từng người trong số họ lại càng thêm kích động.
Tảo Nhi còn âm thầm nói với Lưu Nhị Sơn những suy đoán liên quan tới đọc sách của mình.
Lưu Nhị Sơn gật đầu, trên mặt lộ vẻ suy tư.
Trong đầu hắn đã có tính toán, một lúc sau liền quay sang nói với Tảo Nhi: “Ngươi cứ dẫn người đi làm cối đá đi, nếu cần thêm giúp đỡ thì cứ nói một câu, mọi người sẵn sàng giúp ngươi.”
Suy nghĩ một lúc rồi lại nói thêm: “Ta chưa bao giờ nghe nói đến nước chát cả, nhưng hình như trước kia đã từng nghe cữu công nhắc đến thạch cao, hình như nó cũng là một loại dược liệu, ngày mai ta sẽ hỏi ông ấy xem làm cách nào mới có thể lấy về một ít.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận