Mang Theo Hệ Thống Kinh Doanh Về Cổ Đại

Chương 244



Đại Ngưu bước đến bên Thiết Trụ, choàng vai hắn ta an ủi: “Không sao đâu, tuy ta đã nghe được giọng Phương Tiên Nhi rồi, nhưng cũng chỉ hiểu được nửa câu chúc phúc sau mà thôi, nửa câu đầu vẫn ta vẫn nghe không hiểu gì!”
Thiết Trụ gạt tay hắn ta ra, tức giận nói: “Sao lại không sao? Ta thấy rất có sao đó! Thôi không nói nữa, ta phải đi học thuộc lòng ngay, nhất định không thể để mình tiếp tục nghe thấy tiếng bỏ tiền nữa!”
Nói xong, hắn ta xoay người chạy ra khoảng đất trống bên cạnh, cầm cành cây viết chữ, vẻ mặt nghiêm túc chưa từng có.
Đếm kỹ lại, hơn nửa số người trong thôn đã có thể hiểu được lời Phương Tiên Nhi nói, ai ai đều hân hoan vui sướng, hạnh phúc một hồi lâu.
Số ít còn lại không nghe rõ được cũng đều hừng hực ý chí chiến đấu.
Phải biết rằng, đối với mọi việc liên quan đến Phương Tiên Nhi, tất cả mọi người đều thật lòng coi trọng.
Dưới sự khác biệt như vậy, còn hiệu quả hơn so với việc bị ai đó nhắc nhở, đốc thúc học tập.
Những người bị bỏ lại phía sau không dám lười biếng, từng người một đều gắng sức học tập, chăm chỉ nhận diện mặt chữ, học thuộc sách, giống như được tiêm m.á.u gà vậy.
Sáng sớm khi trời còn chưa sáng, mọi người đã dậy thật sớm để học bài.
Không trâu bắt chó đi cày.
Cứ gấp rút như vậy, chẳng mấy chốc, cuối cùng mọi người cũng có thể hiểu được lời của Phương Tiên Nhi.
Thôn làng lại rộn ràng ăn mừng, lần này họ ăn một bữa lẩu thật lớn.
Đối với người trong thôn, chuyện này rất có ý nghĩa.
Vì vậy, ngoài tiết Phương Tiên trước đây thì mọi người còn lập thêm một ngày lễ đặc biệt, đặt tên là lễ Văn Tiên.
Ý nghĩa là ngày này họ đã nghe được Phương Tiên Nhi nói chuyện.
Để làm ngày lễ thêm phần đặc sắc, mọi người suy nghĩ mãi rồi quyết định từ nay mỗi năm, vào ngày này sẽ tổ chức một cuộc thi thơ xoay quanh chủ đề Phương Tiên Nhi.
Năm nay là năm đầu tiên.
Ý tưởng của hoạt động này xuất phát từ việc sau khi Phương Tiên Nhi mở miệng. Câu đầu tiên mà mọi người nghe được là một đoạn thơ hay.
Cuộc thi thơ chính thức bắt đầu.
Tuy nhiên, trình độ văn hóa của mọi người có hạn nên trong thời gian ngắn có lẽ họ chỉ có thể làm vài câu thơ hài hước góp vui, pha trò để làm thần tiên vui vẻ.
Đại Ngưu là người đầu tiên đứng ra, mở đầu cuộc chơi:
"Phương Tiên là nhất, Phương Tiên có báu vật, Phương Tiên mang lòng tốt, yêu Phương Tiên đến già."
Thịnh Quân: ...
Nàng nở một nụ cười hiền từ, bao dung.
Tiếng vỗ tay lác đác vang lên, những người khác cũng xem như tán thưởng cho có.
Nói thế nào nhỉ. Dù trình độ văn hóa không cao nhưng khả năng thẩm định của mọi người cũng tạm được. Nghe mấy câu như thế này thì rõ ràng là không cảm thấy hay cho lắm.
Nhưng mọi người cũng không nỡ chê bai.
Vì sau đó mỗi người cũng đều phải cố nặn ra vài câu thơ. Đến lúc đó, lỡ mà còn không bằng Đại Ngưu thì sẽ rất khó chịu.
Lần lượt có vài người khác cũng lên góp vui. Cuối cùng đến lượt Tảo Nhi.
Thơ của nàng ấy vừa xuất hiện đã biến thành hạc đứng trong bầy gà, có thể đánh bại 99% thơ của những người có mặt ở đây:
"Phương Tiên giáng xuống, kinh sơn hải. Cảnh đẹp ý nguyện từ tủ báu!"
Người trong thôn không khỏi tán dương: "Thơ hay quá!"
Tảo Nhi ho khan hai tiếng, hơi ngại ngùng vì được khen nhiều quá. Nhưng mãi nàng ấy không nghĩ được hai câu sau nên đành buồn bã rút lui.
Chẳng mấy chốc, đến lượt Tống Hàm Thanh.
Được coi là người có học vấn cao nhất trong thôn, lúc này hắn trở thành hy vọng của cả thôn.
Nghiêm túc mà nói thì thật ra Tống Hàm Thanh không giỏi làm thơ.
Hắn suy nghĩ một lúc, biểu cảm nghiêm túc nói:
"Thần Châu bốn bể, tiên ân tám phương; Phương Quân thánh lâm, hiện hết uy nghi. Trời sinh tử khí, đất tỏa sáng ngời; chân thành phục dị sĩ, giáo hóa người phàm. Trải qua vạn kiếp, trở về cửu thiên thay đổi nhật nguyệt; cứu vớt chúng sinh, nhập vào trần thế thay đổi giang sơn..."
Hắn quyết định làm một đoạn văn ngắn đơn giản.
Thật ra mọi người không hiểu lắm nhưng họ vẫn cảm thấy rất hay, rối rít khen ngợi.
Hoạt động diễn ra sôi nổi.
Thịnh Quân nghe người trong thôn từng câu từng câu khen ngợi mình, cả người nàng cảm thấy như sắp bay lên trời.
Được khen ngợi quả thật là một việc hạnh phúc đến không ngờ!
Đang lâng lâng, bỗng nàng nghe thấy tiếng thông báo của hệ thống.
[Chúc mừng bạn đã mở khóa thành tựu đặc biệt: [Chu vi năm dặm không có người mù chữ]. Phần thưởng là một bộ sách giáo khoa tiểu học, xin vui lòng kiểm tra.]
Hả?
Vậy mà lại mở khóa được một thành tựu mới!
Thịnh Quân tò mò nhìn vào trang ghi chép thành tích, tra cứu chi tiết.
Thì ra để mở khóa thành tựu này thì cần có từ hai mươi người trở lên thường trú trong phạm vi năm dặm. Đồng thời trình độ văn hóa của họ đều phải đạt mức vỡ lòng trở lên.
Đây quả thật là một sự tình cờ. Nếu không phải ở trong núi, xung quanh không có nhiều người thì nhiệm vụ xóa mù chữ này thật sự rất khó hoàn thành!
Nói đến phần thưởng lần này không phải là rút thăm mà là sách giáo khoa tiểu học. Xem ra phần thưởng cho thành tựu đặc biệt cũng khá đặc biệt.
Thịnh Quân phân tích qua một chút.
Bạn cần đăng nhập để bình luận