Mang Theo Hệ Thống Kinh Doanh Về Cổ Đại

Chương 172



Bà lão vừa nói chuyện lúc nãy vỗ đùi: "Thì ra ngươi nói đến nhà của Lão Căn bọn họ à, yên tâm, đứa cháu ngoan của lão ta vẫn còn ở đây! Ngươi xem, cứ đi theo hướng này mãi, đi đến tảng đá màu vàng cao nửa người thì rẽ trái, ngôi nhà thứ hai chính là nhà lão đấy!"
"Bảo Lâm, Đại Nguyên, hai ngươi ăn xong rồi, đúng lúc đưa người ta qua đó giúp đi!"
Hai người đàn ông bên cạnh bà ta nghe vậy thì lập tức lau miệng, đứng dậy.
Một người trong số họ nói với Đại Ngưu: "Bọn ta sẽ đưa các ngươi qua đó ngay!"
Nói xong thì bước lớn về phía trước, ra hiệu cho hai người đi theo.
Tảo Nhi biết những người dân thôn này vẫn không yên tâm về hai người ngoài bọn họ, phải đích thân đến Vi gia hỏi thăm mới yên tâm.
Như vậy rất tốt, chứng tỏ quan hệ trong thôn hòa thuận, có tình người. Không giống như thôn trước đây của Trương Kỷ Đống, tất cả đều đóng chặt cửa sống cuộc sống của riêng mình, người c.h.ế.t ở cửa cũng không ra ngoài nhìn một cái.
Lần này họ đến cũng không có ý đồ xấu gì nên không sợ bị nghi ngờ.
Họ nghe bà lão nói, Vi Bình An vẫn chưa đi, đợi gặp mặt, nhận ra người, hẳn sẽ không xảy ra sai sót gì nữa.
Đang nghĩ thì hai người đàn ông đó đã dừng lại trước một ngôi nhà, cổng không đóng, Tảo Nhi thấy bên trong có mấy người đang ngồi xổm có lẽ đang ăn cơm, Vi Bình An cũng ở trong đó.
Một trong hai người đàn ông giơ hai tay lên miệng, lớn tiếng gọi: “Lão Căn thúc, có người đến tìm Bình An nhà thúc này!"
Một ông lão đen đúa khỏe mạnh nhanh chóng ngẩng đầu khỏi bát, đáp lại: "Ồ, đến đây!”
Vi Bình An cũng ngẩng đầu lên, thấy nhóm người Tảo Nhi thì ánh mắt sáng lên, vội vàng buông bát cơm chạy về phía này.
Tảo Nhi đứng ở cửa chờ y ra, tiện thể ngó nghiêng sân nhà trước mắt, có lẽ là cha của Vi Bình An cũng có của ăn của để, sân nhà này được xây đẹp hơn những nhà khác trong thôn, vật liệu tốt hơn, nhìn vào thấy rất vững chãi.
"Ân nhân, cuối cùng các ngươi cũng đến tìm ta rồi, hay là vào nhà ăn cơm đi? Nhà ta hôm nay có nấu gà, tay nghề của Đại bá nương ta thật sự không chê vào đâu được!" Vi Bình An nhìn họ với vẻ mong ngóng.
Người đàn ông đứng bên cạnh nghe vậy thì cười: "Lão Căn thúc, đồ ăn nhà thúc ngon thật đấy!"
Vi Lão Căn, cũng chính là ông nội của Vi Bình An cũng đi đến trước mặt, nghe vậy thì bất đắc dĩ xua tay nói: "Còn không phải là do bà lão nhà ta bị gãy chân sao, mấy hôm nay phải ăn đồ ngon để bồi bổ, chúng ta đều nhờ phúc của bà ấy đấy."
Hai người đàn ông kia thấy hai nhóm người bọn họ có quen biết nhau thật thì không ở lại nữa, chào hỏi một tiếng rồi nhanh chóng rời đi.
Vi Lão Căn đã rảnh miệng, quay đầu lại chào hỏi nhóm người Tảo Nhi: "Đứa trẻ ngoan, ta đã nghe Bình An nói rồi, chân của bà lão nhà ta có thể khỏi nhanh như vậy, đều nhờ có các cháu cho cỏ thuốc, hay là vào nhà ngồi một lát, nếm thử cơm nhà ta rồi chúng ta nói chuyện tiếp!"
Tảo Nhi và Đại Ngưu nhìn nhau, nhanh chóng xua tay nói: "Thúc, cơm thì không ăn, hôm nay bọn ta đến tìm Bình An, cũng là vì y ở trong thành lâu rồi nên có vài chuyện muốn hỏi y."
Vi Bình An tò mò hỏi: "Là chuyện của cát bối sao? Ta còn chưa về nhà nên cũng chưa kịp hỏi."
Tảo Nhi lắc đầu: "Không phải, là có chuyện khác."
Vi Bình An "ồ?" một tiếng, lộ ra vẻ tò mò.
Cứ để khách đứng ở cửa nói chuyện cũng không phải là chuyện hay, thấy đối phương kiên quyết không ăn cơm, Vi Lão Căn bèn ngăn lời Vi Bình An lại, dẫn nhóm người Tảo Nhi vào sân ngồi xuống trước.
Trong sân còn có một người đàn ông tính tình nhút nhát và một phụ nhân hoạt bát, bọn họ đều nở nụ cười với Tảo Nhi.
Phụ nhân nhiệt tình rót hai bát nước, đặt bên cạnh nhóm người Tảo Nhi, không quên tự giới thiệu: "Ta là Đại bá nương của Bình An, lát nữa nếu muốn thêm nước hoặc có chuyện gì khác, các ngươi cứ gọi ta một tiếng dì Lan là được!"
"Cảm ơn dì Lan." Tảo Nhi cảm ơn xong, cúi đầu nhấp một ngụm nước rồi đặt bát lên bàn.
Nhân lúc bọn họ nói chuyện, Vi Lão Căn quay người vào nhà, một lúc sau thì bưng ra một bát quả nhỏ.
"Quả nhà trồng trong thôn, cũng không đáng giá bao nhiêu, nếm thử xem!"
Tảo Nhi cúi đầu nhìn, là một bát quả nhỏ màu nâu nhạt, có lẽ chính là quả của cây Nguyên Bảo kia. Nhìn thì có vẻ đã được xào qua, tỏa ra mùi thơm nhẹ của đồ chín, chỉ là không thấy đôi cánh mà Phương Tiên Nhi nói, nghĩ lại, chung quy là đã bóc vỏ trước khi xào rồi.
Mục đích lần này họ đến, một phần là để xem thử loại quả cánh này, dù sao cũng phải hiểu rõ mùi vị trước đã.
Nghĩ đến đây, Tảo Nhi cũng không từ chối, khách sáo một tiếng rồi bốc hai quả bỏ vào miệng, nhai kỹ, quả thực rất thơm, chắc là vị hạt dưa mà Vi Bình An đã nói.
"Quả này ngon quá, cảm ơn Vi a gia!" Tảo Nhi cười nói.
Vi Lão Căn cũng cười nói: "Các cháu thích là được, lúc đi ta sẽ đóng gói một ít cho các cháu mang về ăn!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận