Mang Theo Hệ Thống Kinh Doanh Về Cổ Đại

Chương 197



Càng nghĩ càng thấy nóng lòng, Vi Thập Bát không ngồi yên nổi nữa.
Chứ khỏi nói tới còn phải dùng dầu quả này một khoảng thời gian mới có thể thấy được hiệu quả, ông ấy phải nhanh chóng đi tặng ngay.
Vi Thập Bát lựa chọn kỹ càng một hũ tinh dầu, chào tạm biệt mọi người rồi gấp gáp muốn đi.
Lần này nhóm Tảo Nhi đến chủ yếu là tiếp xúc với Vi Thập Bát chút, hỏi xem rốt cuộc dầu phong có thể được bao nhiêu tiền.
Giờ trong lòng đã có phần chắc chắn, chuyện cần làm tiếp theo là chờ đợi.
Chờ chuyện của thương đội kết thúc xong, vận chuyển số dầu phong này về miền nam là nó có thể biến thành từng nén bạc, nhanh chóng bay về tay họ.
Chuyện này cần một khoảng thời gian rất dài, có gấp cũng vô dụng. Giống như mùa xuân gieo giống, cần phải kiên nhẫn chờ đợi mới có thể có thu hoạch.
Chuyện dầu phong kéo dài một khoảng thời gian, cuối cùng cũng đã đến thời điểm mấu chốt, họ cũng có thể thả lỏng.
Tuy tháng này chỉ mới bắt đầu, nhưng cũng là tháng cuối cùng trong năm.
Giờ họ có cát bối rồi, lương thực cũng trữ rồi, tiếp theo là tránh đông rồi đón một cái tết ấm no. Chờ khi vào xuân sẽ cày ít đất hoang, trồng ít cây...
Khoan đã, trồng cây!!!
Tảo Nhi giật b.ắ.n người, ba bước gộp thành hai lao vút đi, gọi Vi Thập Bát lại, may mà người ta vẫn chưa đi, kịp thời dừng bước.
Tảo Nhi chạy quá nhanh, khom người chống chân, thở hồng hộc nói: “Vi thúc, lúc nãy nhiều thứ quá suýt quên hỏi, thúc có biết chỗ nào bán giống cây lương thực đáng tin không?”
“Giống cây lương thực? Có lẽ ta có đường chuyên buôn bán mấy giống lúa mì và đậu ấy, các cháu cần sao?” Vi Thập Bát hỏi.
Hạt giống lúa mì và đậu kìa.
Tảo Nhi chần chừ một lát.
Đậu là lương thực không tồi, tuy họ nói có đậu rừng rồi, nhưng luôn không to và chắc như đậu bình thường.
Nếu là lúa mì thì gặt hái vất vả, xử lý sau khi gặt cũng tốn sức, hơi chậm trễ bước nào là có thể xảy ra sai sót ngay.
Nhưng mà, họ đông người, nếu trồng trong thôn, chắc chắn sẽ không trồng quá nhiều lúa, người đông đất ít, dễ chăm sóc, chắc cũng sẽ không có vấn đề gì.
Mà họ cũng không dựa hết vào lúa, còn có đậu rừng và sơn dược nữa. Quan trọng nhất là sự tồn tại của Phương Tiên Nhi, điểm tựa vững chắc nhất trong lòng họ.
Tảo Nhi nhanh chóng nói: “Vậy phiền thúc, nếu có thể mua hạt giống lúa mì và đậu thì không còn gì tốt bằng!”
Vi Thập Bát nghĩ ngợi, rồi chủ động hỏi: “Ta nghe nhóm Bình An nói, các cháu đều là hộ săn b.ắ.n trong núi, là thường hay đi săn. Nhưng chuyện đi săn chắc cũng phải xem vận may, các cháu có tự nuôi gia súc gia cầm không?”
Tảo Nhi nghe vậy, trước mắt sáng bừng: “Ý của Vi thúc là?”
Dạo này họ nhiều việc, còn chưa nghĩ tới phương diện này.
Giờ được Vi Thập Bát gợi ý, nàng ấy thấy quả thật có thể nuôi một ít gia cầm, có đám nhóc ngoan ngoãn ở đây, bình thường có thể giúp bắt sâu cho chúng ăn.
Vi Thập Bát cười nói: “Thôn ta nuôi không ít, nếu các cháu cần thì về bảo cha ta chọn vài con non để riêng lại cho các cháu, vào xuân rồi cứ lấy về nuôi là được!”
Tảo Nhi ngại ngùng nói: “Đa tạ lòng tốt của Vi thúc, phần Vi a gia quá, bọn ta thật sự cần một vài con gà con.”
Tuy hai bên có quen biết là vì họ đã cứu người ta, nhưng có thể qua lại với người Vi gia, thật sự cho họ rất nhiều lợi lộc.
Họ cần phải nhớ mấy chuyện này trong lòng.
Quay về chờ chuyện của thương đội xong xuôi, Vi thúc có thể lên làm người đứng đầu, nói không chừng cũng có thể bàn thử chuyện đào vàng đóng hộp.
Nói xong những chuyện này, nhớ ra Vi Thập Bát còn vội đi tặng tinh dầu, Tảo Nhi bèn không nhiều lời nữa.
Hai người nhanh chóng chào tạm biệt, hẹn thời gian gặp lại.
Chắc chắn trước Tết còn phải gặp lại vài lần nữa, trao đổi thông tin với nhau, giao lưu tình cảm.
Nhóm Tảo Nhi về đến hang rất nhanh sau đó, kể lại ngọn ngành câu chuyện một lần, mọi người nghe, thấy chuyện nên làm đã làm xong, đã đến điểm mấu chốt này, quả thật có vội cũng không được gì, họ yên tâm sống cuộc sống của mình trước đã.
Mấy ngày sau đó, thỉnh thoảng đến Vi gia thôn xem tình hình, thời gian còn lại mọi người đều sống như bình thường.
Bình yên một khoảng thời gian, rất nhanh đã đến giữa tháng, ngày mai là ngày giao dịch với nhóm Thạch thúc rồi.
Mọi người bàn bạc một chút, quyết định lần này sẽ mang thêm ít lương thực sang đó.
Một là sợ nhóm Thạch thúc muốn đi.
Hai là trời ngày càng lạnh, chẳng ai nói trước được sau này có tuyết rơi hay không. Nếu thế thì họ sẽ không dễ xuống núi, cũng không thể đi cho đồ được nữa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận