Mang Theo Hệ Thống Kinh Doanh Về Cổ Đại

Chương 556



Lĩnh hội xong suy nghĩ của Tảo Nhi, Thiết Trụ không nhịn nổi mà gào thét với máy bán hàng:
“Tảo, Nhi, tỷ! Nhiều nhiệm vụ như vậy, tỷ cũng đánh giá cao ta quá rồi đấy nhỉ! Giờ ta đã hơi thấy có lòng mà không đủ sức rồi này!”
Suy cho cùng thì cũng là người quen thân thiết, Thiết Thụ hoàn toàn không có ý khoe tài, bèn mở miệng xin giúp đỡ không chút chần chừ.
Tảo Nhi không kìm được lắc đầu cười: “Ta còn không hiểu ngươi sao? Huynh muội Đại Ngưu đã lên đường rồi. Ta cũng bảo nhóm Kéo Khắc Thân đưa vài người sang đó, bên ngươi còn có Mộc Kỳ Nhĩ, chỉ xử lý chuyện Tác-ta thôi chắc đủ rồi nhỉ?”
Nói ra thì, lần này Lý Phát Tông cha của Thiết Trụ cũng đi cùng. Nhưng Tảo Nhi không định tiết lộ trước, nàng ấy muốn cho Thiết Trụ một bất ngờ.
“Còn bên Liêu Châu, đợi xong vụ này rồi hẵng nói. Nếu trồng trọt bên đó thì còn có đất lạnh cứng cần xử lý, khi ấy phải cử nhân viên kỹ thuật chuyên môn sang đó...”
“Nhóm Đại Ngưu sắp đến đây ư?”
Thiết Trụ vừa nghe xong, lập tức đầy m.á.u sống lại trở nên phấn chấn: “Vậy thật sự tốt quá rồi, bên ta không có vấn đề gì, đảm bảo hoàn thành nhiệm vụ!”
Tính thời gian, cũng đã lâu hắn ta và Đại Ngưu không gặp nhau.
Trên thực tế thì mấy năm nay hắn ta luôn ở Hồi Hột, cũng đã lâu lắm rồi không về nhà. Nhưng đây đều là vì để cuộc sống tốt đẹp hơn nên Thiết Trụ không hề thấy tiếc mà chỉ thấy mình đang làm một chuyện rất có ý nghĩa.
Bàn xong kế hoạch trong khoảng thời gian sắp tới, Thiết Trụ đi sắp xếp công việc.
Tảo Nhi cũng ở trong một gian phòng làm việc trong siêu thị Thịnh Quân để nói chuyện với Thiết Trụ, bàn xong chuyện cũng không rời đi ngay mà ngồi suy tư trước bàn làm việc.
Dạo này huyện thành lại thực thi không ít quy hoạch và công trình xây dựng, huyện nha cũng được trưng dụng nên gần đây họ đều làm việc trong một vách phòng nhỏ trong pháp điện Phương Tiên Nhi.
Khỏi phải nói, nơi này yên bình yên tâm lại yên tĩnh, nếu không phải sợ ở lâu làm phiền Phương Tiên Nhi thì mọi người đều rất sẵn lòng ở lại.
“Ôi, cứ luôn thấy thời gian không đủ dùng ấy.”
Bỗng dưng Tảo Nhi thở dài, khoanh tay trước ngực: “Lúc trước ta tài hèn học ít, suy nghĩ vẫn còn ngây ngô quá. Từ xưa đến nay kỵ binh ở miền bắc không thể đến được lãnh thổ miền nam đều là do địa hình không tiện thi triển. Phía nam nhiều sông ngòi, đánh nhau toàn phải khoanh tay bó gối chứ đừng nói là kỵ binh đao to búa lớn đi qua.”
“Kỵ binh chỉ có thể giúp chúng ta thống nhất Bắc địa, còn nếu muốn đưa xuống phía nam thì ý tưởng cũ hoàn toàn không khả thi, nên vẫn phải dựa vào lục quân và thủy quân tinh nhuệ thôi.”
Chắc chắn thủy quân tốt sẽ cần thuyền chiến tiên tiến và vũ khí thích hợp để giao chiến đường thủy, hiện tại có quá nhiều thứ phải dùng tiền, nếu nghiên cứu chế tạo thuyền chiến, đào tạo thủy quân lại từ ban đầu thì đó lại là một khoản tiền khổng lồ.
Thịnh Quân nghe xong, không kìm được nói: “Nếu có thể tiến hành cải tạo từ tàu thuyền có sẵn, có lẽ có thể giảm nhẹ chút.”
“Cải tạo? Dù miền nam có tàu thuyền thì chắc chắn cũng không tiện ra tay đi cướp, cái đó thì chỉ có thể xem xét đến nước ngoài thôi.”
Tảo Nhi nghĩ ngợi: “Hình như kỹ thuật đóng thuyền ở nước Nguyệt Ly không tồi, nhưng theo ta biết, nước láng giềng đóng thuyền giỏi nhất hiện nay chắc vẫn là nước Oa. Mấy năm nay hoàng đế còn mở đường giao dịch từ hải vực đông nam đến nước Oa, tiết kiệm được không ít tiền, cũng mua được rất nhiều đồ...”
Vừa nghe Tảo Nhi nhắm vào tàu thuyền của nước Oa, dĩ nhiên Thịnh Quân giơ trăm tay ủng hộ, nàng thầm nói: “Đúng, quả thật kỹ thuật đóng thuyền bên họ không tồi, nếu không thì cũng không thể vượt biển đến miền nam tìm hoàng đế bàn giao dịch được, nếu có thể cải tạo bằng thuyền chiến của họ, chắc có thể đỡ rất nhiều công sức nhỉ.”
Giặc Oa vẫn là có bản lĩnh thật, nếu không thể cũng không thể làm mưa làm gió trên biển.
Tuy nói hiện tại vẫn chưa có tin về chuyện giặc Oa gây sự miền biển, nhưng với dấu hiệu tình hình hiện tại, hai nước đã khai thông tuyến đường giao dịch, giặc Oa xuất hiện chắc cũng là chuyện sớm muộn thôi.
“Tuy nói như vậy, nhưng từ bản đồ ta thấy đi nước Oa kiểu nào cũng phải qua một vùng biển, lấy được tàu của họ cũng không phải chuyện dễ, vẫn nên để tới khi ấy rồi tìm cơ hội thôi.” Tảo Nhi thở dài.
Dù có ra sao, làm theo kế hoạch thống nhất Bắc địa trước đi rồi nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận