Mang Theo Hệ Thống Kinh Doanh Về Cổ Đại

Chương 187



Triệu bà tử vừa nghe vậy thì gương mặt già nua chợt kích động tới đỏ bừng: “Ôi, dạo này tổ tiên nhà ta hiển linh thật dồn dập, chuyện tốt gì cũng đến lượt bà già ta đây hưởng trước!”
Mẹ Xuyên Tử cười nói: “Chà, con nói chứ mẹ à, mẹ gặp chuyện này cũng là khổ tận cam lai (*) đấy.”
(*) khổ trước sướng sau.
Cơ thể Triệu bà tử cốt hàn, hồi trẻ từng rớt xuống nước nên cực kỳ sợ lạnh. Mấy năm nay sống cũng vất vả lắm.
Nhóm Đại Ngưu nhanh chóng lấy chăn cũ giường nhà Triệu bà tử, sau khi tháo ra, họ chất đống lông vịt lông ngỗng bên trong ra một bên, móc riêng bông gạo ra ngoài.
Vì dùng đã lâu nên màu của bông gạo không đẹp lắm, trộn chung với bông gòn cực kỳ nổi bật.
Triệu bà tử trông thấy, thấy ngại trong lòng, bèn lặng lẽ đứng xa ra.
Bông đã được chuẩn bị xong, tiếp theo phải sàn.
Công việc này không khó gì nên mọi người giành nhau làm, như chơi trò chơi vậy, còn khá mới mẻ nữa.
Đến khi sàn hết bông gòn thì chia thành miếng bông nhỏ dạng thô, tiếp đến thì bắt đầu bật bông.
Phương Tiên Nhi nói lúc bật bông tay phải vững, nếu nói tay ai vững nhất trong đám người họ thì là mẹ Xuyên Tử không còn gì để nghi ngờ.
Ngày thường bà ấy may quần áo, đôi tay khéo léo lắm đấy, ở đây nào có ai chưa từng nhờ bà ấy vá đồ?
“Nguyệt Nương, tay con làm việc tỉ mỉ, qua bật thử xem?” Bà Triệu thì thầm bên tai bà ấy.
Mẹ Xuyên Tử nhanh chóng đi qua, xoa tay: “Ôi, thứ trắng phau thế này, ta thật sự không dám đụng vào cho lắm!”
“Không sao đâu thím, thím cứ yên tâm can đảm bật đi!”
Tảo Nhi nói xong cầm dây thừng tiến lên buộc cần trục giúp bà ấy, Đại Ngưu thì buộc một sợi chỉ vào đầu bên kia cần trục, rồi buộc cung lên.
Mẹ Xuyên Tử nâng vai cho hai người họ làm, không nhịn được cười nói: “Nhìn xem, ta không cần tự làm, toàn có người tài ba làm hết cho ta!”
Bên Đại Ngưu đã buột xong, cũng cười nói: “Thím à, bọn con không làm chuyện tỉ mỉ được, chỉ có thể giúp việc cho thím thôi.”
Công tác chuẩn bị hoàn toàn xong, cuối cùng cũng có thể ra tay bật bông rồi.
Mẹ Xuyên Tử miệng thì nói không dám đụng chứ động tác rất vững, làm theo hướng dẫn của Phương Tiên Nhi, mới đầu còn hơi lạ tay nhưng đã nhanh chóng có cảm giác bật.
Một đám đông vây quanh, thấy bông gòn bị dây cung rung chấn, thật sự biến thành từng cục bông gòn mềm mại, sau khi bông gòn này tơi ra thì trông nhiều lên rất nhiều, mọi người kinh ngạc nắm bông lại cầm lên xem.
“May mà có Phương Tiên Nhi của chúng ta, nếu không thì đám người ăn không được lợn rừng chúng ta đây có được đồ tốt cũng lãng phí hơn một nửa rồi!” Hà Hoa cảm khái.
Nếu không nhờ có Phương Tiên Nhi chỉ ra cách bật bông, bảo đảm họ sẽ kéo số bông này nhồi vào chăn, khi ấy bông gòn chia cho mọi người ít đã đành, hiệu quả giữ ấm thực tế chắc chắn cũng chẳng đến đâu.
Phương Tiên Nhi quả là thần tiên mà!
Trên đời này còn có chuyện gì nó không biết nữa không?
Họ cảm khái một phen, việc bật bông vẫn đang hừng hực tiến hành.
Công việc này tỉ mỉ, làm cũng phải chậm, nhóm Hà Hoa thấy vậy nên cũng buộc cần trục lên, bảo Đại Ngưu đi lấy hai cây cung tới để phụ giúp một tay.
Mọi người rất có kinh nghiệm cuộc sống, biết có một vài người bẩm sinh đã rất hợp làm mấy công việc thủ công nào đó.
Thế là để tìm ra người có năng lực tiềm ẩn hợp bật bông nhất trong đám đông giúp tăng hiệu suất, mỗi người đều lên bật một lần coi ai có thể làm tốt.
Đổi lượt một phen, cuối cùng là Tây Nương và Lý lão hán bộc lộ tài năng.
Lý bà tử không nhịn được cười nói: “Lão già này, được đấy nhé, cũng từng tuổi này rồi mà tay vẫn còn vững ghê, ngay cả đám tiểu tử Đại Ngưu cũng không bằng ông. Nhìn con gái chúng ta làm tốt vậy, cũng là thừa hưởng sự khéo tay từ ông nhỉ!”
Lý lão hán nghe vậy thì ho hai tiếng, gương mặt đen thui hơi đỏ lên, cả lưng cũng không kìm được dựng thẳng, hai tay bật bông càng thêm dốc sức.
Tây Nương thấy vậy bèn chọc ghẹo: “Mẹ, mẹ khen cha con thêm mấy câu nữa đi, bảo đảm người ông ấy có thể được tiếp thêm sức trâu làm không biết mệt!”
“Con nhóc này, còn cười cha mày!” Lý bà tử không kìm được chọt vào đầu bà ấy: “Cũng đã làm mẹ rồi mà tính tình chẳng khác gì lúc nhỏ hết!”
Mọi người nghe mà thấy vui quá chừng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận