Mang Theo Hệ Thống Kinh Doanh Về Cổ Đại

Chương 144



Lý bà tử lập tức nắm c.h.ặ.t t.a.y hỏi: "Phương Tiên Nhi, nếu nó có thể làm lương thực, không biết chúng ta có biện pháp trồng một ít hay không?"
Thịnh Quân kiểm tra: "Đúng là ta biết cách trồng nó, có thể nói cho các ngươi biết. Nhưng cuối cùng trồng được hay không còn phải xem chính các ngươi, ta không thể cam đoan được."
Lý bà tử vội nói: "Cái này ta rõ ràng, ngươi đã giúp chúng ta làm đồ ăn rồi, nào còn có đạo lý bắt ngươi cam đoan nữa!"
"Làm phiền mới có được, giống như biện pháp ép dầu trước đó, dù sao cũng phải chúng ta tự mình động thủ, mới xứng đáng được thứ tốt như vậy!"
Thịnh Quân cười nói: "Được. Thứ này có hai cách trồng, một là dùng hạt giống, hai là dùng rễ cắt thành khúc. Nói đến hạt giống, qua một đoạn thời gian nữa lá của nó sẽ vàng, trên cành có thể nhìn thấy rất nhiều thứ giống như hạt đậu, các ngươi hái một ít hạt to về, đó chính là hạt giống, sau này có thể dùng để ươm mầm..."
"Ừm, trừ những thứ này ra, kỳ thực còn có rất nhiều chi tiết, hiện tại nói sợ các ngươi nhớ không được, sau này vẫn là đem thân và hạt giống của nó mang về, ta lại nói tỉ mỉ."
Nói đến lương thực, Thịnh Quân không khỏi lại suy nghĩ đến những hạt đậu rừng kia, bỗng nhiên nhớ tới hạt đậu hình như còn có thể làm nước tương.
Nhưng mà, nhanh chóng điều tra một chút, Thịnh Quân liền phát hiện làm xì dầu thật sự là một chuyện phiền toái.
Quá trình rườm rà không nói, quá trình còn rất dài, nàng đành phải bỏ đi ý nghĩ nói cho cổ nhân phương pháp sản xuất.
Người trong thôn cũng không biết Phương Tiên Nhi tư duy nhảy vọt, đều đang nghiêm túc nghe tin tức liên quan đến củ mài, đem những lời này ghi tạc trong lòng.
"Tuyệt đối không thể trì hoãn việc này được, ngày mai chúng ta lập tức đi đào rễ cây!" Tảo Nhi nói.
Nếu muốn đào đồ, khẳng định không thể không có cuốc, các nàng phải mang mấy cái cuốc đá qua.
Mắt thấy lời nên nói cũng đã nói xong rồi, mọi người liền nói lời tạm biệt với Phương Tiên Nhi, trở về chuẩn bị chuyện đào củ mài cùng chuyện rời núi giao hàng.
Rất nhanh nói xong hạng mục đào củ mài, liền bắt đầu sắp xếp hàng hóa muốn giao dịch.
Giống như cháo ăn liền và đào vàng, mấy người Tảo Nhi không định lấy ra.
Vẫn chỉ lấy lương khô và mì ăn liền, đựng trong bọc quần áo như thường lệ.
Chờ đựng đồ xong, Đại Ngưu nói: "Lần trước Xử Sinh nói muốn lấy kim chỉ cho ta, hi vọng bọn họ có thể mang nhiều một chút, các thẩm đều nói rất cần."
Lần này ra ngoài, cũng không chỉ vì giao hàng, còn có thể cùng bọn Xử Sinh hỏi thăm hướng gió trong huyện thành.
Dọn dẹp đồ đạc xong xuôi, không còn sai sót gì nữa, một đám người liền nghỉ ngơi, theo thông lệ là nghe Tống Hàm Thanh đọc sách trước khi đi ngủ.
Một đêm không mộng mị.
Sáng sớm hôm sau, hai nhóm người ăn qua loa rồi tự mình hành động, đi về hai hướng khác nhau.
Mấy người Tảo Nhi đi đến núi thấp đào củ mài, hai người Đại Ngưu buộc c.h.ặ.t t.a.y nải, rời núi làm giao dịch, nghe tình báo.
Tạm thời không đề cập tới đào củ mài.
Chỉ nói bên Đại Ngưu, hai người vội vàng chạy tới nơi đã hẹn, thời gian còn sớm, nhưng Xử Sinh và Thạch thúc đã đứng ở đó chờ rồi.
Đối phương đoán chừng cũng là muốn sắp xếp người quen chạm mặt cùng bọn họ, giao thiệp sẽ thuận tiện hơn.
Còn chưa đi tới trước mặt, Thạch thúc đã liếc mắt thấy hai người bọn họ, mang theo khuôn mặt tươi cười nghênh đón, chủ động khai báo tình hình gần đây của huyện thành:
"Ài, lại gặp các ngươi rồi, gần đây tin tức trong huyện càng kín hươn, ngoại trừ những phú hộ kia, lương thực nhà nào cũng báo nguy, hơn nữa có tiền không chỗ mua lương thực, ra khỏi thành còn phải nộp phí, ta xem sớm muộn gì cũng có nhiễu loạn..."
"Nhưng mà chúng ta cũng mượn cơ hội từ trong tay người giàu có kiếm thêm chút tiền, các ngươi mang thức ăn tới một chuyến không dễ dàng, những thứ này xin nhất định phải nhận lấy."
Nói xong, liền móc ra một cái túi nhỏ đưa tới.
Đại Ngưu đáp một tiếng, nói cảm ơn, đưa tay nải đồ ăn bọn họ mang tới, sau đó mới cầm lấy bao bố nhỏ kia.
Mở ra xem, không ngờ lại có hơn một lượng bạc vụn, nhất thời giật mình.
Phải biết lần trước Thạch thúc bọn họ đã cho một phần tiền bánh bích quy, lần này lại bù nhiều tiền như vậy.
Đang xoắn xuýt, Thạch thúc bên kia đã kiểm kê xong hàng hóa, không thấy có đồ vật gì đặc biệt, ngược lại cũng không thất vọng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận