Mang Theo Hệ Thống Kinh Doanh Về Cổ Đại

Chương 242



Lúc này, Thịnh Quân thực sự cảm thấy sống mũi cay cay, khẽ “ừ” một tiếng.
Ngay cả những người xưa ở thế giới khác cũng gửi lời chúc thành kính như vậy, chắc hẳn Tổ Quốc sẽ ngày càng tốt đẹp hơn!
Hoạt động chúc Tết rôm rả đã khép lại.
Sau khi chúc phúc cho Phương Tiên Nhi, lại còn thức trắng một đêm, cuối cùng người trong thôn cũng được nghỉ ngơi.
Tuy bận rộn cả ngày nhưng được xem một chương trình hay như vậy, cho đến tận giây phút này, trong lòng mọi người vẫn còn vô cùng xao xuyến.
Tuy nhiên, khi họ chui vào chăn ấm, ôm chặt Noãn Bảo Bảo, cơn buồn ngủ cũng từ từ ập đến.
Chẳng mấy chốc, tất cả đều chìm vào mộng đẹp.
Trong mơ, cảnh tượng thần tiên múa hát nhộn nhịp, hạnh phúc lại hiện lên.
Ai nấy đều nở nụ cười trên môi.
Sáng hôm sau.
Tối qua ngủ muộn, Tảo Nhi và mọi người cũng không vội dậy, nhân dịp năm mới, bọn họ quyết định tự thưởng cho mình một giấc ngủ nướng, vì vậy ngủ thêm một tiếng nữa.
Sau khi tỉnh dậy, bọn họ chỉ ăn qua loa vài miếng.
Tảo Nhi dẫn đường cho Tống Hàm Thanh tới chỗ Phương Tiên Nhi, định hỏi về chuyện xe đạp.
Nàng ấy chắp tay trước ngực, tha thiết hỏi: “Phương Tiên Nhi, đêm qua ta thấy trên màn trời có một thứ thần vật gọi là xe đạp. Không cần súc vật kéo, chỉ cần đạp bằng hai chân là có thể di chuyển. Nếu không dùng pháp thuật, chúng ta có thể làm ra món bảo bối đó không?”
Không ngờ Tảo Nhi ham học hỏi đến vậy, xem tiểu phẩm nhưng vẫn nghĩ đến chuyện làm xe đạp, Thịnh Quân vô cùng khâm phục.
Nhưng sau khi suy nghĩ kỹ và tra cứu thêm tài liệu, nàng chỉ có thể tiếc nuối nói với Tảo Nhi: “Trong thời gian ngắn, e là không làm được rồi.”
Chủ yếu là vì họ không có kim loại và cao su.
Tuy rằng, một vật như xe đạp, ngoại trừ dây xích ra, các bộ phận khác thực ra có thể làm bằng gỗ.
Như ở thời hiện đại, ở thủ đô có không ít xe đạp được làm thủ công với các linh kiện hoàn toàn bằng gỗ để khoe tài. Cuối cùng, sau khi lắp ráp xong, những chiếc xe gỗ đó cũng có thể đi được.
Tuy nhiên, gỗ rất khó bảo quản, hơn nữa không được bền chắc. Dù là bị ẩm hay va đập, chỉ cần sơ ý một chút đều có nguy cơ gãy vỡ, hư hỏng; độ an toàn rất thấp.
Làm để chơi thì được, nhưng để áp dụng nó vào đời sống thực tiễn thì không thích hợp.
Hơn nữa, công cụ của Tảo Nhi và mọi người đều rất thô sơ, gỗ phải tự đẽo gọt, chạm khắc từng chút một.
Lãng phí nhiều thời gian như vậy, không lẽ chỉ làm ra một món đồ chơi, nghĩ thôi đã thấy buồn.
Cho nên, quay trở lại với đề tài này, nếu muốn làm xe đạp, chỉ có gỗ thôi chắc chắn không đủ, vẫn phải cần đến hai vật liệu là cao su và kim loại.
Nhưng nghĩ kỹ chút, coi như gom đủ vật liệu, có điều kiện làm xe, vẫn sẽ có những vấn đề mới phát sinh.
Đó là xe đạp rất kén đường.
Ở triều đại này, hầu hết đường xá đều là loại đường đất gồ ghề, ngay cả độ bằng phẳng cơ bản nhất cũng không đạt được.
Muốn đi xe đạp trên đó, hoặc là phải sửa đường, hoặc là phải làm ra loại xe đạp chống xóc nảy cao cấp hơn.
Cái nào cũng là một vấn đề nan giải.
Nói tóm lại, tạm thời đừng nghĩ đến chuyện xe đạp nữa.
Đợi sau này khi công nghiệp phát triển hơn một chút, rồi hãy nghĩ đến những thứ này.
Thịnh Quân nhanh chóng giải thích những khúc mắc trong đó cho Tảo Nhi nghe.
Vừa dứt lời, nàng đã thấy vẻ mặt đơ như tượng gỗ của nàng ấy.
Nhìn trông biểu cảm của Tảo Nhi như thể sét đánh ngang tai, miệng há hốc, trong mắt lộ ra vẻ không dám tin.
Thịnh Quân thấy vậy, vô cùng bối rối.
Cùng lắm chỉ là tạm thời chưa làm được xe đạp thôi mà, Tảo Nhi cũng không nhất thiết phải thất vọng đến vậy!
Khoan đã, có gì đó không đúng.
Nàng vừa nói xong, Tống tú tài còn chưa kịp phiên dịch, sao Tảo Nhi đã trở nên như vậy?
Chẳng lẽ không phải vì xe đạp, mà còn có lý do khác?
Thịnh Quân không nhịn được liếc nhìn Tống Hàm Thanh.
Lúc này hắn cũng đang đứng tại chỗ, chăm chú nhìn Tảo Nhi với ánh mắt hoài nghi.
Hắn cũng nhận ra trạng thái bất thường của Tảo Nhi lúc này.
Một lúc sau, thấy đối phương vẫn không có phản ứng gì, hắn bèn lên tiếng nhắc nhở: “... Vậy ta, bắt đầu thuật lại lời của Phương Tiên Nhi nhé?”
Tảo Nhi dường như bị câu nói này của hắn làm cho bừng tỉnh.
Nàng ấy kích động hô vang: “Không cần đâu!”
Phản ứng của nàng ấy hơi quá khích, Thịnh Quân và Tống Hàm Thanh trong lòng càng thêm hoài nghi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận