Mang Theo Hệ Thống Kinh Doanh Về Cổ Đại

Chương 97



Những gì nên nói đều đã nói xong, để tránh làm chậm trễ công việc, Lý Phát Tông cũng không ở lại lâu mà nhanh chóng cùng Xử Sinh trở về ngôi miếu hoang.
Lúc này còn chưa tới giữa trưa, hai người buổi sáng đều ăn bánh bột khô nên đều không cảm thấy đói bụng, ngồi trên đống cỏ khô nói chuyện.
Lý Phát Tông có chút tò mò về Chung Tư nên ngập ngừng hỏi: “Chung bá thật có bản lĩnh, thật khiến người ta hâm mộ mà.”
Xử Sinh cười nói: “Đúng vậy, nếu không thì đã không thể làm lão đại của chúng ta rồi. Ngươi phải biết là lúc ban đầu cuộc sống của chúng ta cũng không được tốt như bây giờ, khi đó hoàn cảnh cũng không tệ lắm nhưng cũng rất khó được ăn cơm mỗi ngày…”
Lý Phát Tông thở nhẹ, chăm chú lắng nghe, nhưng sắc mặt Xử Sinh chợt khựng lại, hoặc là không muốn nói tiếp nữa nên nhanh chóng rơi vào trầm tư, một lúc lâu không mở miệng nói tiếp nữa…
Qua một lúc lâu, hắn mới đột nhiên lắc đầu, nhẹ nhàng đổi đề tài: “Đúng rồi Lý thúc, hôm nay mấy người Đại Ngưu ca có tới không?”
Lý Phát Tông âm thầm cảm khái một câu “tiểu nhân tinh”, sau đó gật đầu: “Nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì có lẽ sẽ tới.”
Hai người lại nói lung tung vài câu nữa.
Xử Sinh sau đó lại nhanh chóng cùng những hài tử khác đi ra ngoài kiếm đồ ăn.
Trong miếu không còn lại quá nhiều người, Lý Phát Tông không có việc gì để làm, chỉ có thể ngủ tiếp.
Hai ngày nay xem như được ngủ đủ giấc, thật đúng là không quen.
Không biết đã ngủ bao lâu, Lý Phát Tông bị người ta đánh thức, vừa nhìn liền thấy Xử Sinh đã trở về. Lại liếc mắt nhìn ra bên ngoài, sắc trời đã biến thành màu lam ảm đạm.
“Hôm nay thu hoạch thế nào?” Hắn thuận miệng khách sáo hỏi một câu.
“Ừm, cũng như vậy thôi, không c.h.ế.t đói cũng không no được.” Xử Sinh nói: “Chuyện này cũng không quan trọng, Lý thúc, Chung lão đại đã cứu người mà ngươi cần ra rồi, sắp tới đây rồi!”
“Đã cứu ra rồi à?” Lý Phát Tông trợn tròn mắt, lại nhìn ra bầu trời bên ngoài để xác nhận thời gian.
Mặc dù Chung Tư nói tối nay có thể dẫn người ra ngoài nhưng hắn cũng không ngờ được rằng sẽ nhanh như vậy.
Chỉ trong một khoảng thời gian ngắn ngủi như vậy thôi sao?
Còn chưa tới buổi tối nữa!
Trước đó khi cứu Tây Nương, bọn họ phải tốn cả một ngày trời để tìm hiểu tin tức, lần này đến nha môn cướp người thì đáng lẽ độ khó phải cao hơn, tại sao tốc độ lại còn nhanh hơn chứ?
Lý Phát Tông nghĩ mãi không ra nên không suy nghĩ thêm nữa, đứng dậy phủi vụn cỏ còn dính lại trên người, dụi mắt chuẩn bị xem thử Tống thư sinh trong lời đồn kia tuấn tú đến cỡ nào.
Đợi một lúc lâu, Hắc Chỉ và một hài tử khác dẫn một nam nhân dáng vẻ chật vật tiến vào.
Người nọ sắc mặt lấm lem, thân thể gầy gò, mặc một bộ áo ngắn vải thô màu nâu, trên lưng còn khoác một tấm chăn cũ. Lý Phát Tông nhìn hắn một hồi lâu cũng không nhìn ra được ngũ quan của hắn trông như thế nào, càng không nhìn ra được chút tuấn tú nào.
Cũng đúng, cứu người cũng không thể trắng trợn ngang nhiên đi lại trên đường, dù sao cũng phải cải trang một chút.
Lý Phát Tông mở miệng ngập ngừng gọi: “Tống tú tài công?”
Người nọ nghe thấy xưng hô này liền nhanh chóng phản ứng lại, hướng về phía hắn khom người chắp tay: “Vị này chính là Lý thúc phải không? Kẻ hèn tên là Tống Hàm Thanh, tên chữ là Hàm Chương, ngươi cứ gọi ta là Hàm Chương là được rồi.”
Trong động tác có một vẻ tao nhã khó diễn tả thành lời, vừa nhìn liền biết không giống với những người thô kệch như bọn họ.
Chỉ là những lời hắn nói khiến Lý Phát Tông như lọt vào trong sương mù, vừa miễn cưỡng nghe hiểu tên của tú tài là Hàm Chương liền nhìn thấy đối phương khom người về phía hắn, lập tức tay chân luống cuống nói: “Hàm tú tài công...”
Trên khuôn mặt lấm lem của Tống Hàm Thanh lộ ra một nụ cười nhưng cũng không sửa chữa lời của hắn nữa, chỉ nói tiếp:
“Lý thúc, trên đường tới ta đã nghe nói, đa tạ các ngươi đã vì ta mà phải chạy ngược chạy xuôi. Trước đó ta chỉ giúp lệnh muội nói mấy câu mà thôi, chỉ là tiện tay cả, không ngờ các ngươi lại ghi nhớ như thế, không tiếc mạo hiểm cứu giúp, mỗ thật không biết nên báo đáp phần ân tình này như thế nào...”
Vừa nói hắn lại vừa cúi đầu xuống.
“Ôi chao, Hàm tú tài ngươi đừng có như vậy mà, ngươi nên báo ân là chúng ta mới đúng!”
Lý Phát Tông từ trước đến nay không giỏi ăn nói, chỉ nói vài câu khô khan xong liền đưa tay đỡ người.
Trong lòng hắn thầm nghĩ không hổ là tú tài, cho dù mặt mũi lấm lem như vậy nhưng nói chuyện vẫn là dáng vẻ nho nhã, giọng nói cũng nhẹ nhàng, ngay cả cách hành lễ cũng khác xa bọn họ.
Trong thôn bọn họ đã rất nhiều năm không có ai là tú tài, ngày thường cũng không có cơ hội tiếp xúc với loại người như thế này, đây là lần đầu tiên nên thực sự có chút không quen.
Bạn cần đăng nhập để bình luận