Mang Theo Hệ Thống Kinh Doanh Về Cổ Đại

Chương 373



Tuy rằng hiện tại Bắc địa được tự do hoạt động, nhưng phỏng chừng vẫn rất nhạy bén với những chuyện này. Không thấy Phụng Vương cũng không dám làm ra hành động gì quá lớn sao?
Đều bí mật hành động cả thôi.
Chung Tứ thở dài: “Đúng vậy, trước mắt chỉ có thể chờ, chúng ta phải phóng tầm mắt ra xa một chút, theo dõi hướng đi của bốn phía.”
“Gần đây Nhị Sơn thúc đang nghiên cứu hỏa súng. Trong những ngày tới, chúng ta chỉ cần cẩn thận một chút, hành động khiêm tốn, chuẩn bị đầy đủ. Đến lúc đó có thể tích lũy lâu dài chờ đợi thời cơ, nổi một tiếng trống làm tinh thần hăng hái hơn rời khỏi cửa nhà.”
Tảo Nhi suy tư một lát nói: “Thật ra, gần đây ta còn có một vài ý tưởng mơ hồ, khá lớn mật…”
Lớn mật?
Chung Tứ lập tức nói: “Tiểu nhân rửa tai lắng nghe.”
Tảo Nhi liền nói: “Lúc trước khi xem chương trình Đêm hội mùa Xuân, trong chương trình từng xuất hiện một chiếc xe đạp. Lúc đó Phương Tiên Nhi nói, chế tạo xe đạp cần rất nhiều điều kiện, ví dụ như vật liệu đặc biệt, lại ví dụ như đường đi bằng phẳng.”
“Mà hiện giờ, đường xi măng trong thành chúng ta đã trải nhựa cũng xấp xỉ rồi, vô cùng trơn nhẵn. Thép bền không gỉ cũng có, linh kiện dùng để làm xe đã không thành vấn đề, chỉ còn thiếu một thứ mấu chốt.”
Chung Tứ nhanh chóng bắt kịp: “Ý của ngươi là, cỏ cao su?”
Trong lòng hắn ta biết khi Tảo Nhi nói đến chuyện này, khẳng định không phải chỉ đơn thuần muốn làm xe đạp.
“Chẳng lẽ ngươi ý định gì đó với Biên Thành sao?”
Lời này vừa dứt, tuy rằng đã chuẩn bị tâm lý, nhưng Chung Tứ vẫn kinh hãi vì sự lớn mật của Tảo Nhi.
Tảo Nhi gật đầu.
Thời gian nói chuyện với Chung Tứ rất thoải mái.
Cỏ cao su chỉ có ở vùng biên giới.
Phía biên vực bên kia không chỉ có dân tộc Tác-ta, còn có dân tộc Hồi Hột. Hai tộc người này từng bị tổn thất rất lớn sau trận đánh với tiền triều, từ đó luôn một mực bồi dưỡng nên trong suốt một thời gian rất dài cũng không có động tĩnh gì lớn, chỉ có một vài xích mích nho nhỏ.
Nội loạn trong triều thân mình còn lo chưa xong, hơn nữa Đô Thành ở Nam địa, nên việc phòng thủ Biên Thành ở Bắc địa cũng nới lỏng hơn.
Ngược lại lại canh phòng vô cùng chặt chẽ ở ranh giới Nam Bắc.
Có lẽ những người đó sẽ chú ý tới động thái lạ thường ở Bắc địa, nhưng dù thảo nguyên và biên vực có cách bao xa đi nữa, những gì bọn họ có thể nhìn thấy cũng rất có hạn.
Điều này cũng tạo ra thêm một ít sơ hở để thừa cơ chui vào.
Chung Tứ chần chờ hỏi: “Ngươi muốn trực tiếp đánh phục ngoại tộc, sau đó dựa vào lực lượng của bọn họ tấn công một mạch về phía Nam sao?”
Tuy nói ngoại tộc dũng cảm thiện chiến, nhưng phía bọn họ cũng được trang bị hoàn mỹ, lại có thêm trận pháp của Phương Tiên Nhi và hỏa khí các loại. Hơn nữa địch ngoài sáng ta trong tối, tìm cơ hội để đánh cho trở tay không kịp, ắt là phần thắng cũng rất lớn.
Tảo Nhi lại lắc đầu, nói: “Trong Đêm hội mùa Xuân có một bài hát tên là ‘Cát Tường Tam Bảo’. Lúc đầu mọi người đều cho rằng đó là ngôn ngữ độc đáo của Phương Tiên Nhi. Cho đến khi Mộc Kỳ Nhĩ đến, nói đó là tiếng của dân tộc Tác-ta, bởi vậy con bé cũng nói, Phương Tiên Nhi chính là sự bất tử, là tín ngưỡng của các nàng.”
“Phương Tiên Nhi từng nói, ở nơi ở của bọn họ không hề phân biệt cái gì mà ngoại tộc nội tộc hay thần tiên, tất cả mọi người tồn tại đều là một bộ phận của Thần Châu, thân như một thể.”
“Ngài còn nói, cho dù không có sự xuất hiện của ngài, trăm ngàn năm sau, ở chỗ chúng ta, trên mảnh đất nối liền này cũng sẽ không còn phân chia nội tộc ngoại tộc. Ta nghĩ, đây cũng là một loại biểu hiện của Đại Đồng.”
“Nếu như dùng cách nghĩ như vậy để nhìn nhận vấn đề, sẽ phát hiện rất nhiều chuyện đều có thể thỏa hiệp được, cũng không phải là một nút chết.”
“Dân tộc Tác-ta cũng sẽ có những đứa trẻ tốt bụng và ngây thơ như chị em nhà Mộc Kỳ Nhĩ, những bậc cha mẹ mất con, những thường dân c.h.ế.t đói vì không có đủ thức ăn để ăn và trong những thời khắc như vậy, tình cảnh của chúng ta cũng không có gì khác nhau.”
Chung Tứ nở nụ cười: “Vậy mà ngươi lại rất biết cách ăn nói.”
Nói xong hắn ta lại rầu rĩ: “Trước kia ta từng nghe ngươi nói qua một một câu lúc giảng dạy kiến thức, muốn dẹp giặc ngoài phải dẹp loạn trong trước. Nhưng nếu như vốn dĩ nơi đó không phải là bên ngoài thì sao?”
“Ta nghĩ thảo nguyên cũng giống như huyện Hưng Hòa, sâu mọt chỉ chiếm số ít mà thôi.”
“Ta vẫn nhớ kỹ, nắm đ.ấ.m chỉ là công cụ để chúng ta thực hiện lý tưởng Đại Đồng, ta cũng chưa bao giờ nghĩ tới phải đánh phục người nào.”
“Đối với vùng thảo nguyên kia, ta cũng chỉ đơn thuần muốn nhổ gai nhọn ẩn trốn trong đám cỏ mềm, lại tưới nước bón phân cho cỏ xanh, đợi đến khi chúng nó lớn lên tươi tốt xanh tươi, là có thể an tâm nằm ngủ trên cỏ.”
“Ta cũng hy vọng trong tương lai họ sẽ tự nguyện giúp đỡ chúng ta, giống như cách họ đã giúp đỡ những người thân yêu của họ.”
Nói xong, Chung Tứ bình tĩnh nhìn Tảo Nhi, hồi lâu cũng không nói nên lời.
Bạn cần đăng nhập để bình luận