Mang Theo Hệ Thống Kinh Doanh Về Cổ Đại

Chương 81



Lần này ra ngoài cũng không mang theo thứ gì khác, chỉ là đựng nhiều đồ ăn hơn, cũng giống như mang tiền theo.
Tảo Nhi tranh thủ thời gian đi tìm Phương Tiên Nhi một chuyến, cho nàng ăn một ít tạo mễ và nấm khô trước kia.
Lại nói dài dòng về chuyện các nàng muốn rời núi tìm người, hi vọng Phương Tiên Nhi bảo hộ các nàng gặp may mắn.
Đáng tiếc Thịnh Quân cũng không có cách nào cho nàng ấy may mắn, chỉ có thể làm thương nhân trung gian, vụng trộm thay nàng ấy bái thần phật khác một chút.
Lại rơi thêm chút đồ vật cho một ít vật chất ủng hộ.
Mấy ngày gần đây mấy người Tảo Nhi thu hoạch cũng không tính nhiều, đồ vật đến dâng lên cũng chỉ là tốp năm tốp ba đồ vật, giá trị năng lượng tăng lên cũng không khả quan.
Giai đoạn tiếp theo cần đạt tới 800 điểm năng lượng, còn kém rất xa, cho nên tạm thời cũng không có mở khóa sản phẩm mới gì, chủng loại vẫn là những thứ kia.
Cũng may các cổ nhân có miếng ăn đã rất thỏa mãn rồi, không có một chút dấu hiệu chán ăn.
Ngược lại Thịnh Quân đã gặm chán rau quả khô và xúc xích hun khói, gần đây lúc xem phim cũng không ăn gì.
Gặp Phương Tiên Nhi xong, trong lòng Tảo Nhi an tâm không ít, rất nhanh đã trở về sơn động thu dọn nghỉ ngơi.
Sắc trời dần dần tối, Thịnh Quân khoác ánh trăng, cũng dự định nhắm mắt dưỡng thần nghỉ ngơi một đêm.
Đúng lúc này, nàng chợt nghe được động tĩnh xi xi xu xu xột soạt.
Cảnh giác quét hình một phen, Thịnh Quân phát hiện là con sóc lúc trước chạy mất đã trở lại, đang ở trên đất trống xa xa chuyển đồ ăn mà bọn nhỏ đã đặt cho nó.
Tối hôm qua không thấy bóng dáng của nó, Thịnh Quân còn tưởng rằng nó sẽ không tới nữa, không ngờ thằng nhóc này lại rất thông minh, chọn thời gian này lặng lẽ tới đây dọn đồ.
Nàng nhớ con sóc là sinh vật thích hoạt động vào ban ngày, vì trữ đồ ăn cũng không dễ dàng, bị ép hy sinh thời gian ngủ.
Có lẽ là muốn giấu đồ ăn ở những nơi khác nhau.
Sóc con chạy tới chạy lui bận rộn cả đêm, rốt cục trước khi trời sáng đã chuyển sạch đồ vật.
Thịnh Quân nhìn động tác của nó, vậy mà kỳ dị toát ra một tia buồn ngủ, dần dần nhắm mắt ngủ.
Sáng sớm hôm sau.
Bọn Lưu Nhị Sơn đưa hai người Tảo Nhi xuống núi, lần này vòng càng xa, sau khi rời khỏi vừa vặn là con đường nhỏ đi huyện thành.
Thấy đã ra khỏi núi, Tảo Nhi liền thúc giục nói: "Nhị Sơn thúc, các thúc mau trở về đi, chúng ta đi đây!"
Nàng ấy lớn lên vốn anh khí, sau khi thay nam trang đã là một binh sĩ gầy gò.
Chỉ có điều nàng ấy lại bôi đen mặt một chút, ngược lại là một bộ dáng có vẻ dân chạy nạn rất tiêu chuẩn.
Lưu Nhị Sơn hất hất cằm: "Được, vậy chúng ta đi về trước, các ngươi phải cẩn thận một chút, gặp chuyện gì thì mau mau trở về, đừng để mọi người lo lắng quá lâu."
Thiết Trụ phất phất tay với hắn: "Hai ta đã nhớ kỹ!"
Nói xong lời tạm biệt, hai người Tảo Nhi lên đường, đám người Lưu Nhị Sơn đưa mắt nhìn bóng lưng các nàng biến mất, mới yên lặng xoay người rời đi.
Hai người đi được một đoạn đường, cũng không nhìn thấy mấy người.
Thiết Trụ nhìn về phía huyện thành, mở miệng than thở: "Cũng không biết cha ta bọn họ thế nào rồi, cứu cô mẫu ra được không."
Tảo Nhi nói: "Đến rồi lại xem, chúng ta lúc này nghĩ đông nghĩ tây cũng vô dụng. Đúng rồi, đồ vật của ngươi đều đã cột xong chưa?"
"Đã cột rồi, rất chặt đấy!" Thiết Trụ sờ sờ eo thô to.
Trước khi xuất phát, Tảo Nhi cũng nghĩ đến chuyện đồ ăn sẽ gây chú ý, sớm đã bảo Thiết Trụ cột đồ vào trong quần áo giấu kỹ.
Chỉ có nhét mấy miếng bánh bích quy cất ở trong n.g.ự.c ở chỗ dễ dàng lấy được.
Đi thêm một lúc, vẫn còn cách huyện thành một đoạn, Tảo Nhi bỗng nhiên dừng bước, nheo mắt kéo tay áo Thiết Trụ: "Ngươi mau nhìn xem, phía trước có phải có mấy người đang đứng hay không?"
Nhãn lực của Thiết Trụ tốt, tập trung nhìn vào, quả thật có ba người đứng ở bên đường, hoặc ngồi xổm hoặc đứng, nhìn cách ăn mặc không giống như là người trong thôn, cũng không phú quý, hẳn là tiểu thương hoặc là người làm công trong huyện thành.
Hắn rất nhanh liền nhìn ra đại khái: "Hình như là chiếc xe bò lật vào trong mương rồi!"
Xe bò lật, đó hẳn không phải là kẻ xấu cản đường gì, Tảo Nhi hơi yên lòng, tiếp tục đi về phía trước.
Bạn cần đăng nhập để bình luận