Mang Theo Hệ Thống Kinh Doanh Về Cổ Đại

Chương 257



Sau khi xem xong thư của Thạch thúc, tâm trạng Đại Ngưu và Lưu Nhị Sơn bắt đầu phức tạp.
Không ngờ tình hình ở huyện thành lại gian nan đến vậy, không chỉ thay đổi từng giây từng phút mà thậm chí còn không để cho dân chúng được sống yên ổn.
Cùng là dân chúng, họ rất dễ dàng đồng cảm và đặt mình vào hoàn cảnh đó.
Một lũ lưu manh vô lại, chỉ vì có huyện lệnh chống lưng, người người mang binh khí sắc bén, chèn ép người dân tay trói gà không chặt.
Lưu Nhị Sơn trầm ngâm nói: "Dân chúng trong thành đa phần làm buôn bán nhỏ, nông cụ trong tay ít, vốn dĩ đã khó tự bảo vệ mình. Theo như Thạch thúc miêu tả, tên huyện lệnh kia ra tay quá nhanh, mọi người còn chưa kịp đồng lòng hợp sức lại làm gì thì đã bị bọn lưu manh trấn áp từng người một rồi.”
Nói xong, hắn ta và Đại Ngưu nhìn nhau, cùng thở dài một tiếng, trong lòng dâng lên một cảm giác bất lực khó tả.
Ngẫm nghĩ kỹ nguyên nhân, có lẽ vì nhìn thấy nhóm Thạch thúc lâm vào cảnh nước sôi lửa bỏng, bọn họ lại chẳng thể làm gì giúp đỡ.
Đại Ngưu không nhịn được nói: "Ta thấy mấu chốt của vấn đề này là tay không tấc sắt. Nếu chúng ta có đủ vũ khí và áo giáp, chia bớt cho Thạch thúc và mọi người, hai bên hợp sức lại, chẳng lẽ còn sợ thủ đoạn của đám đầu đường xó chợ đó sao? Nói không chừng đến tên huyện lệnh kia cũng bị chúng ta lật đổ cho xem!”
Bây giờ hắn ta có học thức hơn nhiều, lá gan càng ngày càng lớn, mang theo suy nghĩ của tuổi trẻ, dám nghĩ dám nói.
Lưu Nhị Sơn lắc đầu, không thẳng thừng vạch trần giấc mộng viển vông của hắn ta.
Lưu Nhị Sơn chỉ nói: "Thôi vậy, đầu tiên hãy chôn chỗ lương khô mang đến lần này đi. Việc chúng ta có thể làm lúc này, cũng chỉ là cung cấp cho họ chút ít lương thực."
Hai người chôn lương khô với tâm trạng nặng nề rồi quay trở lại núi.
Có lẽ sự đối lập càng khiến người ta tỉnh táo hơn.
Chuyến đi này cũng khiến họ nhận thức sâu sắc rằng, ngọn núi sâu được Phương Tiên Nhi bảo vệ đã trở thành một nơi ẩn náu như chốn thần tiên, là nơi đáng trân trọng biết bao trong thời buổi loạn lạc này.
Nghĩ đến những điều này, trong lòng họ càng thêm biết ơn và cảm thấy may mắn.
Trở về núi, hai người kể lại tình hình ở huyện thành cho mọi người nghe, nhóm người đều thổn thức.
Nhưng bây giờ họ có thể làm gì, ngoài việc đưa thức ăn qua đó, thì chỉ có thể thành tâm cầu nguyện trước mặt Phương Tiên Nhi, cầu phúc cho những người kia.
Sau khi lo lắng cho cuộc sống của người khác, họ vẫn phải tiếp tục sống cuộc sống của mình.
Không thể để lỡ thời vụ, mọi người bắt đầu gieo trồng lúa mì.
Những thửa ruộng đã được cày sâu bừa kĩ và tưới nước cẩn thận.
Người già trong làng đều là những lão nông dày dạn kinh nghiệm, nhưng lần này sau khi tưới nước xong, mọi người không vội gieo hạt. Thay vào đó, họ ngầm hiểu ý nhau, cùng đến tìm Phương Tiên Nhi để hỏi han xem có phương pháp trồng trọt nào tốt hơn không.
Thịnh Quân nhận được yêu cầu, nhanh chóng tra cứu tư liệu và tìm thấy không ít kỹ thuật trồng lúa mì khả thi.
Tuy rằng điều kiện hiện tại của người xưa còn thô sơ, không thể ứng dụng khoa học kỹ thuật vào sản xuất nông nghiệp. Nhưng nếu bắt đầu từ những chi tiết nhỏ để tối ưu hóa thì việc nâng cao năng suất lúa mì cũng không phải là không có cách.
Ví dụ như phân bón.
Ngay từ khi bón lót cho đất, việc lựa chọn loại phân bón nào phù hợp nhất với lúa mì, cũng như độ sâu bón phân để cây trồng phát triển tốt nhất, mỗi bước đều có những kỹ thuật riêng. Chưa kể đến việc bón thúc và bón bổ sung sau này cũng có phương pháp khoa học riêng, mỗi khâu đều thể hiện tinh hoa phát triển nông học từ xưa đến nay.
Dưới sự hướng dẫn lý thuyết của Thịnh Quân, người dân trong thôn nhanh chóng bước vào giai đoạn thực hành.
Đầu tiên là chọn ra những hạt giống lúa mì chất lượng tốt, hạt mẩy.
Tiếp theo, trước khi bắt đầu gieo hạt, những hạt giống này cần được ngâm nước.
Bước ngâm nước không có gì lạ lẫm, người dân trong thôn cũng thường áp dụng.
Tuy nhiên, trước đây chỉ cần ngâm bằng nước sạch là được, còn lần này, dưới sự chỉ dẫn của Phương Tiên Nhi, họ đã cho thêm một ít tro thực vật vào.
Bạn cần đăng nhập để bình luận