Mang Theo Hệ Thống Kinh Doanh Về Cổ Đại

Chương 121



Đám hài tử nghe xong đều cho rằng quạ đen rất thông minh, không hề cứng nhắc, biết dùng sỏi để có nước uống và sống sót.
Còn nhớ được một vài kiến thức nhỏ như ném hòn đá vào trong bình là có thể làm cho mực nước dâng lên vân vân.
Nhưng mọi người lại nhanh chóng nảy sinh vấn đề mới.
Hạnh Nhi hỏi: “Vậy quạ đen là chim gì? Chúng ta từng gặp chưa?”
Thịnh Quân tra cứu: “... Theo cách nói của các ngươi thì có thể gọi là hàn nha, hoặc là lão quát.”
Đến lúc này thì mấy hài tử đã hiểu rồi.
Giống như khi còn ở trong thôn, nếu có ai nói điều gì đó xui xẻo mà lại thành sự thật, người lớn sẽ mắng một câu:
“Thật đúng là miệng quạ đen, chuyện tốt không linh chuyện xấu linh.”
Toàn thân quạ đen sì, tạo cho người ta ấn tượng rằng nó không phải là một con chim tốt lành gì, không ngờ rằng nó lại có một mặt thông minh như vậy.
Đây cũng là một đạo lý trong câu chuyện vịt con xấu xí, không thể trông mặt mà bắt hình dong.
Tống Hàm Thanh suy nghĩ một chút, bổ sung thêm những kiến thức mà hắn biết về quạ đen.
Quạ đen ăn xác thối, tiếng kêu quạ quạ của nó luôn nhắc con người nhớ tới những chuyện đau lòng, khiến người ta cảm thấy buồn bã hoặc là điềm xấu.
Nhưng quạ đen cũng sẽ biết cách báo đáp, những lúc như vậy chúng lại được coi như một loài chim có hiếu, được dùng để ca ngợi những việc làm hiếu thảo.
Còn có trong những câu chuyện xưa, nếu nó trùng hợp xuất hiện khi vương hầu tướng quân hăng hái, thì sẽ lại được coi là một loài chim may mắn.
Tóm lại, đó là một loài chim được đánh giá rất phức tạp.
Nhưng mà kể từ đó lại có thể diễn sinh ra một đạo lý mới:
“Bất kể là con người, loài chim hay bất cứ chuyện gì đều có tính phức tạp, không thể chỉ đánh giá từ một góc độ được.”
Nghe xong lời của Tống Hàm Thanh, Hạnh Nhi ngơ ngác hỏi: “Hàm Chương ca, những chuyện ngươi vừa nói hình như không giống với những chuyện Phương Tiên Nhi đã kể.”
“Trong những câu chuyện xưa đó hình như quạ đen đều không phải là thứ quan trọng nhất, tất cả những thứ quan trọng đều liên quan đến con người.”
“Ta nghĩ mãi mà vẫn có điểm không hiểu, vì sao rõ ràng chúng ta đều là người, không phải là loài chim nhưng trong chuyện xưa đều không nói là người tốt hay xấu. Thay vào đó, chúng ta phải dựa vào ý kiến của con người để định ra chim tốt hay xấu, sau đó lại nói cho người khác biết?”
“Chim tốt hay chim xấu, dù có nói nhiều bao nhiêu thì cuối cùng có quan hệ gì với chúng ta đâu, mà nó cũng chẳng ảnh hưởng gì đến nó cả.”
Tống Hàm Thanh dừng lại.
Đây là một vấn đề rất có linh tính.
“Có lẽ đây là một cách nói ẩn ý. Người ta mượn hình ảnh của con quạ để miêu tả về mình, hoặc cũng có thể đó là một loại trốn tránh, nếu đã xảy ra chuyện xấu gì đó mà không muốn đối mặt thì để chim đến gánh chịu, dù sao cũng nhẹ nhàng hơn so với để con người đến gánh chịu.”
“Ngoài ra còn có vài người muốn mượn loại chuyện xưa này để truyền bá một loại suy nghĩ nào đó, đạt thành một vài mục đích nhất định.”
Đừng nói là quạ đen, lúc cần thiết thì trong câu chuyện xưa, bụng cá cũng có thể sinh ra giấy, hồ ly cũng sẽ nói tiếng người.
Những câu chuyện như vậy có rất nhiều nhưng trước đây hắn chỉ nghe kể chứ chưa từng nhìn thấy bao giờ.
Trước kia hắn đối với chuyện này chỉ khịt mũi coi thường, nhưng từ khi biết đến sự tồn tại của Phương Tiên Nhi, hắn lại cảm thấy mình quá nông cạn.
Thế gian này, thật sự có rất nhiều chuyện lạ.
Chỉ là trước kia hắn chưa bao giờ nhìn thấy không có nghĩa là nó không tồn tại.
Thu lại bao nhiêu suy nghĩ, Tống Hàm Thanh lặp lại những gì đã nói trước đó rồi đưa ra kết luận:
“Quạ rất thông minh, nhưng con người lại rất thông minh.”
Thúy Thúy nhịn không được nói: “Quả thật rất phức tạp! Lấy chính ta mà nói, có khi sẽ đối với Đại Mao rất tốt, có đôi khi lại hận không thể đạp nó mấy cước đấy!”
“Nhưng ta làm như vậy cũng là bởi vì Đại Mao quá phức tạp. Có khi là đệ đệ ngoan, có khi lại khiến người ta phải tức giận!”
“Này! Nếu tỷ còn nói như vậy thì đệ sẽ đi cáo trạng với đại ca đấy!” Đại Mao bĩu môi bất mãn nói.
Đám hài tử đều nở nụ cười.
Thịnh Quân cũng cười.
Cười xong lại bỗng nhiên nhớ tới một kiến thức nho nhỏ:
“Kỳ thực, quạ đen cũng không phải là màu đen thuần túy, lông của nó có màu sắc vô cùng phong phú. Chỉ là, phạm vi màu sắc mà mắt người có thể nhìn thấy bị hạn chế nên mới có thể cảm thấy nó là màu đen.”
“Nếu như ngày thường các ngươi nhìn thấy quạ đen, lúc có mặt trời thì xích lại gần nhìn, có lẽ có thể nhìn thấy trên lông vũ của nó mang theo một loại quầng sáng ngũ sắc sặc sỡ. Đây chính là một góc của tảng băng sơn về màu lông của nó.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận