Mang Theo Hệ Thống Kinh Doanh Về Cổ Đại

Chương 252



Thiết Trụ lại lắc đầu nói: "Lần đó chỉ là may mắn thôi. Những thứ chúng ta đang học đều là căn bản, ta đã thấy khó rồi. Có học được hay không, không ai rõ hơn ta."
"Nhưng ta nói những điều này, không phải chỉ đơn giản là lời bi quan. Mà là do ta nảy ra một ý tưởng!"
"Vi thúc thì chúng ta ai cũng biết rồi. Chúng ta rất tin tưởng thương đội của ông ấy. Nhưng ta nghĩ rằng, có lẽ chúng ta nên cử một người sang thương đội của ông ấy để xem xét tình hình buôn bán dầu phong như thế nào?"
Những người khác nghe xong câu này, đều lộ ra ánh mắt kỳ lạ.
Thiết Trụ bị nhìn chằm chằm đến mức đỏ cả mặt. Hắn ta nhanh chóng cúi đầu, xoa tay nói:
"Được rồi, ta thừa nhận, thực ra những gì vừa nói đều là phụ. Chủ yếu là ta muốn theo ra ngoài để mở mang tầm mắt. Thử xem, nói không chừng ta lại có chút thiên phú trong việc buôn bán."
"Tất nhiên, ta cũng thật lòng nghĩ rằng việc tham gia thương đội sẽ có ích cho chúng ta mà!"
Hắn ta nói xong, mọi người đều im lặng.
Tảo Nhi suy nghĩ một lát rồi nói: "Chuyện ngươi vào thương đội, thực sự không phải là việc xấu. Bên phía Vi thúc chắc cũng không có vấn đề gì, năm trước thương đội của họ đã mất không ít người, giờ có lẽ đang thiếu nhân lực. Nhưng ngươi phải thuyết phục gia đình trước đã."
Nói xong, Tảo Nhi cảm thấy bản thân cũng khát khao.
Nếu không phải vì trong thôn không thể không có nàng ấy trong một khoảng thời gian, nếu không phải vì Hạnh Nhi chỉ có một mình nàng ấy làm chỗ dựa thì nàng ấy cũng muốn theo thương đội đến phía Nam để mở mang tầm mắt!
Sau này nếu có cơ hội, nhất định phải ra ngoài đi nhiều hơn!
Bên cạnh, Lưu Nhị Sơn cũng nói với Thiết Trụ: "Ta nghĩ, cha ngươi chắc sẽ không phản đối chuyện này đâu."
Thiết Trụ đã là một thanh niên rồi, có thể ra ngoài rèn luyện một chút cũng tốt. Hơn nữa, theo thương đội của Vi gia thì cũng khá an toàn.
Mặc dù thời điểm cày bừa của mùa xuân đã sắp đến, nhưng ruộng ở trong núi thì cũng chỉ có bấy nhiêu. Lại thêm việc mọi người cùng nhau cày cấy, thiếu một người như hắn ta cũng chẳng ảnh hưởng gì.
Lần này Lý Phát Tông không đến.
Ngoài Lưu Nhị Sơn ra thì gần như tất cả đều là những người trẻ tuổi. Họ đều đồng ý với ý tưởng muốn ra ngoài của Thiết Trụ.
Thu Nương rất hiểu tâm trạng của Thiết Trụ, hắn ta không cam lòng làm một người bình thường. Hắn ta muốn tỏa sáng.
Vì trước đây nàng cũng như vậy nên mới có thể bái sư học y.
Mọi người đều cảm thấy việc Thiết Trụ vào thương đội có lẽ sẽ thành công. Nên đã cùng nhau đưa ra kế sách giúp hắn ta.
"Nếu ngươi muốn đi xa thì ngươi phải nhanh chóng học thuộc hai cuốn sách kiến thức cơ bản của Phương Tiên Nhi, sẽ có lúc cần dùng đến!"
"Đúng rồi, còn thuốc viên thường dùng nữa. Khi về thôn ta sẽ bào chế cho ngươi vài lọ để dự phòng!"
Được mọi người quan tâm nhiệt tình, Thiết Trụ không kìm được cảm thán: "Nếu mọi người cứ thế này, ta sẽ không nỡ đi mất!"
Mọi người cười nói rôm rả quay về hang.
Thiết Trụ nhanh chóng tập hợp mọi người trong Lý gia lại, hồi hộp kể về việc này.
Lý bà tử nghe xong có chút ngạc nhiên.
Nhưng rất nhanh sau đó bà ấy bước lên trước. Nâng mặt Thiết Trụ lên nhìn kỹ, rồi cười nói: "Thiết Trụ nhà chúng ta thực sự đã trưởng thành rồi! Trước đây Phương Tiên Nhi đã từng nói đi một ngày đàng, học một sàng khôn. Ra ngoài xem thế giới cũng là điều tốt, ta không có ý kiến gì!"
Mẹ của Thiết Trụ cũng đứng bên cạnh. Tuy trên mặt có chút không nỡ nhưng cũng đồng ý: "Bà con nói đúng, đấy mẹ cũng ủng hộ con đi."
Thiết Trụ cười rồi nhanh chóng nhìn về phía Lý Phát Tông.
Thấy cha mình đang nhíu mày, nụ cười trên môi lại biến mất.
Lý Phát Tông thấy vậy, thả lỏng lông mày: "Nhìn bộ dạng sợ hãi của con đi! Con thực sự chẳng hiểu gì về cha cả. Là nam nhân, muốn đi thì cứ đi, cha có thể ngăn cản sao?"
Nghe vậy, Thiết Trụ liền bật cười to.
Đã quyết định rồi, không thể chậm trễ.
Ngày hôm sau, Tảo Nhi và mọi người lại đi một chuyến đến thôn Nguyên Bảo, báo chuyện này cho người của Vi gia.
Người trong Vi gia nhanh chóng báo lại cho Vi Thập Bát.
Vi Thập Bát nghe xong, quả nhiên không có ý kiến gì. Không những vậy còn rất hoan nghênh Thiết Trụ.
Thế là, chuyện Thiết Trụ vào thương đội đã được quyết định xong.
Chờ đến đầu tháng sau, hắn ta sẽ theo đoàn đi.
Còn một thời gian trước khi xuất phát, Thiết Trụ dưới sự giám sát của mọi người, vừa chép vừa học thuộc, miệt mài học hai cuốn sách kiến thức cơ bản.
Trong khoảng thời gian này, có khó khăn đến mấy cũng không được nói ra.
Trong khi đó.
Võ sư của Đại Ngưu cũng đã tìm được.
Việc học võ, thầy dạy võ là người chỉ dẫn, còn việc luyện tập thì dựa vào mỗi người.
Sau này, cứ cách bảy ngày Đại Ngưu sẽ vào thành một lần, tìm thầy dạy võ học chiêu thức rồi nhờ đối phương sửa lại động tác, thực chiến vài lượt. Thời gian còn lại thì hắn ta ở trong núi tự mình rèn luyện các kỹ năng cơ bản là được.
Đại Ngưu rất hài lòng với cách này.
Như vậy vừa có thể học võ, lại không ảnh hưởng đến công việc. Học xong còn có thể dạy lại cho mọi người. Quá hoàn hảo!
Bạn cần đăng nhập để bình luận