Mang Theo Hệ Thống Kinh Doanh Về Cổ Đại

Chương 401



Xà phòng và xà bông đều có giá một đồng một miếng, tương đương với hai điểm năng lượng. Các loại cọ khác nhau từ nhỏ đến lớn có giá khác nhau nhưng đều rất hợp lý.
Số lượng hàng hóa trong cửa hàng ngày càng nhiều, các kệ trống dần được lấp đầy, mang lại cho Thịnh Quân một cảm giác hài lòng kỳ lạ.
Nói đến đó thì số lượng kệ có hạn. Khi tất cả đã được lấp đầy, có phải lại có thể mở rộng diện tích cửa hàng không?
Thôi, chờ khi nào không còn chỗ trống thì có lẽ hệ thống sẽ thông báo.
Sau khi sắp xếp hàng hóa xong, Thịnh Quân nhiệt tình mời nhóm Tảo Nhi vào cửa hàng tham quan.
Khi nghe rằng Thịnh Quân lại có hàng mới, Tảo Nhi cảm thấy rất háo hức và nhanh chóng bước vào pháp miếu.
Đã đến đây nhiều lần, Tảo Nhi nhanh chóng nhận thấy sự thay đổi trong cách bày trí của pháp miếu. Nàng ấy tiến lại gần giá đựng xà phòng, cầm một miếng xà phòng và một miếng xà bông lên, đọc thẻ trên giá: “Xà phòng… Đây có phải là đồ dùng để gội đầu không?”
Chữ “xà” làm nàng ấy liên tưởng đến xà phòng từ quả bồ kết. Khi họ mới gặp Phương Tiên Nhi, họ đã tìm thấy cây bồ kết trên núi và thường dùng quả bồ kết để tắm rửa gội đầu. Hằng ngày, Hạnh Nhi còn mang nước đến để lau sạch tủ pháp của Phương Tiên Nhi… Giờ nhớ lại những điều đó, cảm giác như đã qua rất lâu rồi.
Kể từ khi tủ pháp chuyển thành pháp miếu, họ không còn lau chùi nữa, công việc vinh dự đó đã được thần thú của Phương Tiên Nhi đảm nhiệm.
Suy nghĩ đến đây, Tảo Nhi liếc nhìn thần thú đang làm việc chăm chỉ ở trước mặt.
Trong khi đó, Phương Tiên Nhi bắt đầu giới thiệu công dụng của xà phòng, nàng ấy nhanh chóng tập trung sự chú ý vào thứ trước mắt.
“Xà phòng có khả năng làm sạch rất mạnh, có thể làm sạch hầu hết các vết bẩn. Có thể dùng mỡ lợn, kiềm ăn mòn để làm ra xà phòng tương tự.”
Thịnh Quân nói về công thức xà phòng, sau đó nói thêm: “Xà bông có công thức nhẹ hơn, hương thơm dễ chịu, có thể dùng để gội đầu và tắm. Nếu có thời gian, các ngươi cũng có thể thử làm một ít. Nhưng trước tiên hãy tập trung vào những việc quan trọng hơn, còn xà phòng thì tạm thời có thể lấy từ chỗ ta. Ồ, các ngươi cũng có thể bán ra ngoài.”
Có vẻ xà phòng và xà bông không phải là hàng hiếm, kinh doanh bình thường không thành vấn đề.
Tảo Nhi nghe vậy, ghi nhớ công thức làm xà phòng, gật đầu.
Các loại bàn chải không cần giới thiệu nhiều lời, Thịnh Quân không nói thêm.
Tuy nhiên, nàng nghĩ đến một thứ nữa — thủy tinh.
Cũng là một vật dụng hữu ích, thủy tinh có nhiều công dụng. Có thể làm thành cửa kính trong suốt, hoặc chế tạo đồ thủ công mỹ nghệ, còn có thể làm thành gương. Thủy tinh chịu được ăn mòn, gần đây mọi người bắt đầu học Hóa, hẳn là các dụng cụ thí nghiệm, pha chế cũng không thể thiếu nguyên vật liệu là thủy tinh này…
Có thể lấy xà phòng từ chỗ nàng, còn thủy tinh thì cần phải cố gắng tự tạo ra.
Vì vậy, Thịnh Quân giải thích cách chế tạo thủy tinh.
Tảo Nhi nghe mô tả về thủy tinh, cảm thấy quen quen rồi nhớ lại tấm chắn trong tủ pháp của Phương Tiên Nhi.
Nàng ấy tò mò hỏi: “Trước đây cái trên tủ pháp là thủy tinh phải không? Quả thực không giống hàng thông thường. Trong suốt và còn rất bền.”
Có thể làm lợn hoang ngất nữa!
Thịnh Quân hơi ngẩn ra một chút, sau đó giải thích: “À, cái tủ của ta đúng là thủy tinh, nhưng nó khá đặc biệt. Thủy tinh mà các ngươi tạo ra sẽ không bền như vậy, khá dễ vỡ, chắc chắn không chống nổi va đập của lợn hoang đâu… Để làm ra loại thủy tinh bền chắc hơn, có lẽ cần phải học thêm kiến thức sâu hơn.”
“Ra là vậy.” Tảo Nhi thở dài: “Chúng ta sẽ cố gắng.”
Sau khi nói xong, Thịnh Quân không nghĩ ra việc gì khác nên để họ tiếp tục đi làm việc.
Với hàng mới, Tảo Nhi lại điều động một nhóm người đến nhanh chóng đưa xà phòng và xà bông cũng như các loại bàn chải về huyện thành.
Khi trở về thì thử nghiệm công dụng rồi sắp xếp một chút, tất cả những món hàng này đã được bày bán trong cửa hàng phúc lợi.
Bàn chải đánh răng và kem đánh răng cần hai đồng phiếu Phương Tiên để đổi. Xà phòng giá năm đồng, còn xà bông là tám đồng.
Đây là lô hàng đầu tiên, số lượng có hạn.
Khi người dân trong thành nghe tin cửa hàng phúc lợi có hàng hóa mới, họ lập tức cầm phiếu tích lũy của mình đến cửa hàng, sốt ruột hỏi han chi tiết về các món hàng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận