Mang Theo Hệ Thống Kinh Doanh Về Cổ Đại

Chương 588



Sau khi Tảo Nhi rời khỏi, mọi người đề cử lựa chọn, quản lý chính nhiệm kỳ tiếp theo đã quyết định là Hà Hoa.
Lẽ ra chiến công của Thiết Trụ cũng không nhỏ, nhưng hắn ta chủ động từ chối chức vụ quản lý chính, chủ yếu là vì hắn ta vẫn muốn ở lại biên cương làm việc.
Ở biên cương ở lâu rồi, dần dần Thiết Trụ yêu thích cảm giác tự tại ở đây. Thảo nguyên rộng lớn nhất, hồ nước và núi non to lớn tươi đẹp nhất, cảnh sắc đẹp như tranh vẽ đều ở đây.
Còn một điều quan trọng nhất, Lang Nha muội muội của Cách La nói ra suy nghĩ muốn trải qua cuộc đời còn lại cùng Thiết Trụ.
Thiết Trụ muốn thành gia ở biên cương.
Trước đó, sau khi Bắc địa thống nhất đổi tên là Phương Châu, bây giờ thống nhất Bắc Nam, đương nhiên cũng phải đổi tên.
Nghĩ đến khái niệm đất nước, cuối cùng mảnh đất này được đặt tên là nước Phương.
Lúc mới đầu bá tánh nước Phương không có cảm giác gì quá lớn với việc thay đổi triều đại, dù sao bên trên thay Hoàng đế, cũng không liên quan gì đến mấy người ở dưới như bọn họ, cùng lắm là lúc nộp lương thực khác mỗi là nộp nhiều hay nộp ít
Thế nhưng, dần dần, bá tánh phát hiện tất cả mọi thứ bắt đầu thay đổi.
Trong thôn trong huyện nhiều thêm một cái cửa hàng phúc lợi, đồng ruộng các nơi cũng có người đến dạy mọi người trồng trọt, khoai lang chắc bụng được trồng ở vô số các đồng ruộng, sau sẽ nuôi sống một lượng lớn bá tánh.
Khắp nơi đều đang xây dựng nhà máy mới, khắp nơi đều đang cần người, tuyển nhân công.
Điều quan trọng nhất là, hình như sẽ không có người ăn không đủ no nữa rồi.
[Nhiệm vụ "Mong tất cả mọi người trong thiên hạ đều có cơm để ăn no" đã hoàn thành.]
Hệ thống xuất hiện thông báo, Thịnh Quân có hơi sững sờ.
"Vậy mà trong lúc vô tình đã hoàn thành rồi, không biết ban thưởng của lần này sẽ là. . ."
Còn chưa nói xong, âm thanh của hệ thống lại một lần nữa vang lên:
[Ngài có thể rời khỏi vị diện này lúc nào cũng được, trở về thế giới mà ngài đang ở. Sau khi ngài rời khỏi, máy bán hàng tự động và siêu thị mà hệ thống đã đưa ra có thể ở nơi này mười năm, sau mười năm sẽ tự động biến mất. Nhưng mà xin hãy yên tâm, những sản phẩm đã được sản xuất ra sẽ không biến mất.]
Thịnh Quân tức thì mở to hai mắt.
Vốn nàng cho rằng sau khi nâng cấp siêu thị, cũng phải tích góp đủ giá trị năng lượng nhất định mới được về nhà, không ngờ chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ là có thể trực tiếp về nhà.
[Bởi vì trong quá trình ngài sử dụng hệ thống đã tích đủ tín ngưỡng lực, quyền hạn của hệ thống sẽ chuyển giao hết cho ngài. Trở thành chủ nhân của ta, nếu không có gì bất ngờ xảy ra ngài sẽ cùng hưởng sinh mệnh vĩnh hằng với ta, còn có thể xuyên thẳng qua vị diện. Nhưng mà thế giới mà ngài đang ở khá là đặc biệt, sau này chắc là không thể quay lại được nữa. Ừ, tóm lại, dùng ngôn ngữ của các ngài, thì ngài tương đương với đã thành Thần, khụ khụ, mặc dù chỉ là Thần máy bán hàng tự động, nhưng điều này cũng không thể trách ta, ai bảo ta chỉ là hệ thống của siêu thị cơ chứ!]
Dường như bởi vì hoàn thành nhiệm vụ cuối cùng, hệ thống thế mà lại dần dần khôi phục lại cách biểu đại nhân tính hoá, giọng điệu nói chuyện dần dần cũng nghe ra được cảm xúc.
[Ya ~ Thịnh Quân, lúc đầu đúng là ta không nhìn nhầm ngài! Ờ thì, nói thật cho ngài biết, ngài đừng giận nhé, vốn là ta muốn khoá cái người mà cùng bị tông với ngài cơ, đương nhiên, có thể khoá nhầm vào người ngài cũng không tệ! Bây giờ nhờ hồng phúc của ngài, năng lượng của ta đã hoàn toàn hồi phục, sau này ngài sẽ là chủ nhân của ta, có vui không?]
[Sao nửa ngày không nói lời nào, không phải vui quá ngốc luôn rồi đấy chứ?]
[Vậy lại nói thêm một chuyện khiến ngài càng vui hơn nữa vậy, các loại thuốc với tiền bạc lúc trước dùng để mua hàng của ngài, tất cả đều được cất giữ ở trong kho của hệ thống á, chờ sau khi ngài quay về là có thể trở thành phú bà có vô số vàng bạc tiền tài rồi nha! Thoải mái! Tiêu xài!]
"Không, không không không, không, ngươi chờ ta chút đã!" Thịnh Quân dùng sức lắc đầu.
Nói thật, nàng vẫn chưa tỉnh táo lại, hệ thống đột nhiên nói một tràng như vậy khiến nàng ngơ luôn rồi.
Chờ sau khi phản ứng lại, thật ra Thịnh Quân ngạc nhiên hơn là vui mừng.
Người bình thường giống như nàng vậy mà cũng có thể trở thành Thần à?
Rõ ràng từ khi xuyên qua đến bây giờ nàng chưa làm gì cả, cùng lắm là nói vài câu, chủ yếu vẫn là dựa vào sự nỗ lực của bản thân mấy người Tảo Nhi.
Cho dù không trở thành chủ nhân của hệ thống, chỉ mang số vàng bạc kia trở về, nàng cũng cảm thấy đây là lần may mắn lớn nhất trong cuộc đời này.
Tóm lại, cảm giác lúc này giống như bị một cái bánh nướng lớn đập trúng vậy, thật sự là nhận thì cảm thấy hổ thẹn, hoàn toàn không dám tin . . .
Bạn cần đăng nhập để bình luận