Mang Theo Hệ Thống Kinh Doanh Về Cổ Đại

Chương 326



Thấy khí thế của bọn họ như chẻ tre, đám quân tốt luống cuống chân tay nâng vũ khí lên, cố gắng hết sức chống đỡ thế công của bọn họ.
Loại tình hình này, đao không có ưu thế, hai nhóm người đều đang liều mạng dùng giáo dài.
“Trên người chúng không có giáp phòng vệ, đ.â.m lên người chúng mau!”
Một tên quân tốt hét to, cảm thấy bản thân đã tìm được mấu chốt để phá vỡ cục diện.
Tiếc là mấy chiêu võ mèo cào của bọn hắn không đánh lại được mấy chiêu so với người dân trong thôn có chuẩn bị mà đến, mà lại bị người dân trong thôn chọc đến mức phải tháo chạy như chuột cùng sào.
Lúc đánh nhau, mắt của Đại Ngưu rất tinh tường, một giáo đ.â.m vào khe hở của mảnh giáp trên vai một tên quân tốt, khiến đối phương mất đi năng lực đánh trả.
“Giáp vai của bọn chúng có sơ hở, đ.â.m vào chỗ đó là nhanh nhất!” Đại Ngưu hét về phía những người khác.
Khác với tên quân tốt vừa nãy, hắn ta đã tìm thấy điểm yếu thật sự của đối thủ.
Nhóm người nhanh chóng đánh về phía vai của đối phương, đánh cho đám quân tốt liên tục bại lui.
Trong lúc đó, trong chốc lát Lý Phát Tông không quan sát đã bị một tên quân tốt tìm được cơ hội vòng ra đằng sau tập kích, rút đao c.h.é.m vào sau lưng.
Chỉ nghe “keng” một tiếng, quần áo nhanh chóng bị rách, lộ ra áo giáp xích tỏa ra ánh sáng bạc lạnh lẽo ở bên trong.
“Sao lại có thể như vậy!?”
Vốn dĩ tên quân tốt đang vui mừng lại giật mình, trong lúc sững sờ bị Lý Phát Tông quay đầu đ.â.m một nhát giáo, đau đớn ngã xuống đất, trên mặt hiện lên biểu cảm không dám tin.
Hắn ta không nhịn được nhắc nhở những người khác: “Trên người bọn họ còn mặc một tầng giáp bảo vệ, đao c.h.é.m không rách…”
Vốn dĩ đám quân tốt đã xuất hiện thế thất bại nghe thấy lời này, càng mất đi ý chí chiến đấu, rất nhanh đã bị bắt gọn, trói vào cùng một chỗ.
Đại Ngưu nhăn mày nói: “Chúng ta lại đi tìm xem có còn con cá lọt lưới nào không.” Nói xong liền mang theo mấy người nhanh chóng rời khỏi đây.
Những người còn lại đứng tại chỗ nhất thời có chút mê mang.
Vốn dĩ bá tánh trốn ở trong chỗ tối, vừa nhìn thấy bọn họ đánh nhau, đã nhanh chóng chạy đi đâu không biết rồi. Chỉ còn lại lẻ tẻ mấy người gan lớn vẫn đang chờ ở gần đó.
Tảo Nhi quay đầu nhìn thấy một nữ nhân trung niên với vẻ mặt đờ đẫn, định đi đến nói mấy câu hỏi thăm tình hình.
Sợ đối phương sợ hãi, nàng ấy đưa giáo dài trong tay cho Thu Nương, đi đến trước mặt hai người, chỉ là bâng quơ để một tay lên eo, sờ con d.a.o găm cất trong vỏ để đề phòng bất cứ trường hợp nào.
“Vị nương tử này…”
Tảo Nhi vừa mới mở miệng, đối phương liền mạnh mẽ nhào đến, nàng ấy tránh đi theo bản năng. Nữ nhân vồ hụt thuận hướng quỳ xuống đất, không nhịn được khóc rống lên.
Tiếng khóc kia có tiếng nhưng không có lực, qua một lúc, nữ nhân dùng đôi mắt tràn ngập tơ m.á.u nhìn Tảo Nhi, bờ môi giật giật, giọng nói có chút chói tai giống như một con chim đang vùng vẫy bên bờ vực của cái c.h.ế.t đói: “Đại nhân... Mau g.i.ế.c hắn ta đi! Hắn ta hại c.h.ế.t con của ta, còn cho người đánh c.h.ế.t phu quân ta!”
Tảo Nhi sững sờ, vội vàng đỡ nàng ta dậy: “Nương tử, ngươi nói chậm thôi, ai g.i.ế.c phu quân ngươi?”
Đến gần, có thể nhìn thấy đôi môi khô khốc nứt nẻ đến bật m.á.u của nữ nhân, Tảo Nhi không nhịn được lấy ống trúc ra đút cho nàng ta hai hớp nước.
Nữ nhân há to miệng uống mấy hớp nước rồi đẩy ra, chỉ vào một tên quân tốt trong đám tù binh rồi phẫn hận nói: “Người kia tên là Cam Tam, vốn là một tên lưu manh, lúc đầu ở cùng một con hẻm với nhà ta, sau đấy không biết thế nào lại khoác lên mình một lớp da chó, trở thành nha dịch…”
Cũng là trong lúc vô tình mà nữ nhân nghe mới thấy giọng nói của Tảo Nhi, biết nàng ấy là nữ nhân, vẫn luôn ở gần đó, trong lòng cũng xuất hiện mấy phần mong chờ và tin tưởng, mới thổ lộ những lời này với nàng ấy.
Nếu không có Tảo Nhi, nàng ta cũng không dám tin tưởng những người cầm vũ khí xông vào thành này, đã sớm trốn ra xa rồi.
Ai biết bọn họ là người tốt hay người xấu chứ, chỉ sợ vừa thoát khỏi miệng sói lại lao vào miệng cọp.
Chỉ là, nữ nhân nói chuyện nhưng giọng nói lại càng ngày càng yếu, vẫn chưa nói rõ đầu đuôi mà đã dừng lại, rõ ràng là đói đến mức không còn sức lực.
Tảo Nhi thấy thế, lại lấy nửa miếng lương khô trong n.g.ự.c ra nhét vào miệng nàng ta, đưa ống tre qua một lần nữa.
Nữ nhân đói khát đã lâu vô cùng nhạy cảm với mùi đồ ăn, nhanh chóng ý thức được thứ đưa vào mồm mình là một loại đồ ăn, nàng ta nhai thứ ở trong miệng theo bản năng.
Một hương vị ngọt ngào như mơ lan tỏa khắp khoang miệng.
Đôi mắt đỏ au của nàng ta ngay lập tức trợn to, nhìn có hơi dọa người.
Thế mà, thế mà lại có loại đồ ăn ngon như vậy! Là do nàng ta đói quá lâu nên sinh ra ảo giác à?
Bạn cần đăng nhập để bình luận