Mang Theo Hệ Thống Kinh Doanh Về Cổ Đại

Chương 30



Bên kia, Hạnh Nhi ôm ống trúc chạy chậm về sơn động, đến trước mặt, còn chưa đi vào đã ngửi thấy từng đợt mùi thơm.
Nàng ấy thả chậm bước chân, nhịn không được nhắm mắt lại dùng sức hít hà, hẳn là nấu mì, bên trong còn cho nấm!
Không chậm trễ thời gian nữa, Hạnh Nhi nhanh chóng đi vào cửa động, bên trong quả nhiên đang nấu đồ ăn với khí thế ngất trời.
Không nhìn thấy Tảo Nhi, ngay cả người lớn cũng không nhìn thấy, đoán chừng là bận rộn ở nơi khác, chỉ còn lại bọn nhỏ ở chỗ này nấu cơm.
Hạnh Nhi liền cất ống trúc lại, lại chạy đi hỗ trợ xem lửa khuấy bình, chờ cơm hoàn toàn nấu xong, mới chạy ra sơn động tìm kiếm bóng dáng a tỷ cùng với những người khác.
Chạy được một đoạn, Hạnh Nhi rốt cuộc cũng trông thấy bóng người, chỉ thấy mấy người Tảo Nhi đang ôm hòn đá to cỡ đầu người cùng đi về phía này.
Khi mọi người đến gần, nàng ấy mới nhìn thấy a tỷ đeo gùi trên lưng, bên trong cũng chứa một ít đá.
"Hạnh Nhi!"
Tảo Nhi thấy nàng ấy, vui vẻ gọi một tiếng, thấy nàng ấy nhìn chằm chằm tảng đá trong tay mình, liền mở miệng giải thích:
"Nhân dịp hai ngày nay ăn ngon, có sức, phải nhanh chóng lấy bùn và đá làm nhỏ cửa hang lại một chút, chỉ chừa một lối ra hình vuông, sau đó lại thêm một cái cửa gỗ ngay lối vào, như vậy dù có lạnh thêm một chút, đốt lửa lên là có thể chống lạnh, không lọt gió giống như bây giờ."
Hạnh Nhi gật đầu nói một tiếng vâng, lại nghĩ đến chuyện mình vừa rồi cúng trái cây cho Phương Tiên Nhi, vội vàng kể lại từ đầu tới đuôi một lần.
Tảo Nhi nói: "Có lẽ là hôm nay muội giúp Phương Tiên Nhi lau người, lại đi tặng trái cây, ngài ấy rất thích muội, mới có thể tặng đồ cho muội. Lấy đi một cái nhận tình cảm của ngài ấy là được, ngày sau cũng phải nhớ kỹ chỗ tốt của ngài ấy, đi lau giúp ngài ấy một chút."
Giao lưu với Phương Tiên Nhi mấy ngày như vậy, Tảo Nhi cảm thấy ‘nó’ là một con yêu quái vô cùng đơn thuần thiện lương, bộ dáng giống như là chưa từng tiếp xúc với nhân loại, rất dễ nói chuyện.
Hạnh Nhi dùng sức gật đầu: "A tỷ, muội nhớ kỹ!"
Đặt đá và gùi ở cửa, mấy người Tảo Nhi rửa tay trước, sau đó mới vào trong sơn động ăn cơm.
Sau khi mang nấm và lê lông về, các thẩm phân ra số lượng cần ăn gần đây, số còn lại đều phải làm thành đồ khô, hai con thỏ kia đã được xử lý, cũng phải làm thành thịt khô, chỉ chia cho một hang một miếng thịt, cũng coi như để mọi người ăn được đồ mặn.
Vì vậy hôm nay nấu bữa cơm này đặc biệt phong phú, có nấm còn có mì, trong canh còn nấu thịt, tuy rằng một người chia không được bao nhiêu, nhưng đều có thể nếm được vị.
Bọn nhỏ ai cũng bưng bát, ăn đến mặt mày hồng hào, có khổ (đắng) mới có ngọt, hai ngày nay sống như là ăn tết.
"Hương vị của nước mì lần này lại không giống, ăn vào vừa chua vừa thơm, luôn cảm thấy càng ăn càng thèm!" Đệ đệ Đại Ngưu - Đại Mao cười đến thấy mắt không thấy răng.
"Cũng là Phương Tiên Nhi vì chiếu cố chúng ta, còn cho chúng ta những món ăn khác nhau, tất cả đều là đồ ngon!" Đại Ngưu cũng cười.
Nấu canh mấy lần, hương vị cũng khác, mọi người cảm thấy bột và dầu kia không giống như là dầu muối, mà giống như là nước canh đã được điều chế.
Nếu có người có thể xem hiểu chữ, là có thể nhận ra canh vàng bò béo viết trên giấy đóng gói.
Sau khi ăn xong mọi người lại bận rộn, bọn nhỏ hỗ trợ thu dọn bát đũa, nữ nhân thì đi xử lý đồ ăn, làm rau quả khô cùng thịt khô.
Để tiện làm những thứ này, Hà Hoa còn đặc biệt đi tìm một phiến đá, rau quả khô chỉ cần phơi khô rồi hong khô là được, thịt khô còn phải dùng nước mì còn thừa nấu một lần, nấu chín cho thấm vị, sau đó dùng lửa hơ xong lại từ từ hong khô.
Nhưng mà thịt không nhiều lắm, lượng công việc cũng không lớn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận