Mang Theo Hệ Thống Kinh Doanh Về Cổ Đại

Chương 353



Chỉ nghiêm túc làm việc thôi là chưa đủ, nàng ấy dự định mỗi tối trước khi ngủ đều sẽ dập đầu lạy Phương Quân vài cái để bày tỏ lòng biết ơn này.
Nàng ấy muốn bày tỏ quyết tâm với Phương Quân, nhất định về sau sẽ cố gắng hơn nữa, mang thật nhiều giấy vệ sinh và cốc tre về nhà!
Với lòng quyết tâm mãnh liệt, mỗi ngày đi làm Liễu Chi đều có dáng vẻ ý chí chiến đấu sục sôi, gần như phát sáng giữa đám đông.
Vốn dĩ Liễu Chi nghĩ rằng, cuộc sống đã đối xử với nàng ấy rất tốt rồi.
Nhưng nàng ấy không ngờ rằng, cơ hội của mình không chỉ dừng lại ở cốc tre.
Hôm nay, sau khi nhận mì đã qua chế biến, một nữ nhân đột nhiên gọi Liễu Chi lại.
Liễu Chi dừng lại, nhanh chóng nhận ra người đó, có chút e dè nói: “Tôn chủ sự!”
Nàng ấy rất quen thân vị chủ sự này.
Dường như đối phương là người có quyền thế nhất dưới trướng của Phương Quân. Từ khi vào thành tới nay, hầu như tất cả mọi việc lớn đều do nàng ấy ra mặt nói chuyện, những người khác trong đội ngũ của Phương Quân cũng thường xuyên tìm đến nàng ấy để hỏi việc.
Liễu Chi rất kính nể nàng ấy.
Lúc này trong lòng vừa thấp thỏm vừa vui mừng, không ngờ thế mà Tôn chủ sự có thể nhớ tên của bản thân!
Tảo Nhi cười nói: “Biểu hiện gần đây của ngươi rất tốt. Theo như phản hồi của người bên chúng ta, thể chất của ngươi cũng không tồi, ta đến đây muốn hỏi ngươi một câu, ngươi có hứng thú tham gia nữ quân của chúng ta không?”
Liễu Chi lộ ra vẻ ngạc nhiên: “Nữ quân?”
Tảo Nhi gật đầu nói: “Đúng rồi, chính là nữ quân. Huyện thành của chúng ta xây dựng xong rồi, tất nhiên cần đủ sức mạnh mới có thể bảo vệ nó.”
“Nhưng mà ngươi cũng biết, trong huyện đang rất cần người. Cho nên, chỉ cần thể chất đủ điều kiện, chúng ta đều có ý định đưa vào đội.”
Huyện thành của các nàng ấy không tính là lớn, tổng cộng cũng chỉ vài nghìn người.
Ban đầu nhóm Tảo Nhi nghĩ rằng, trong tình huống này, việc các nàng ấy đều tham gia quân đội như trước kia là phù hợp nhất.
Nhưng trong huyện còn rất nhiều việc phải làm, huấn luyện toàn bộ người dân trong huyện thành sẽ tốn không ít thời gian và công sức, hơn nữa trình độ không đồng đều, các nàng ấy không chờ nổi.
Trong thời gian ngắn, huyện phải nhanh chóng thành lập một đội quân đàng hoàng, như vậy mới có thể ứng phó với các tình huống khẩn cấp.
Cuối cùng, các nàng ấy quyết định chọn ra một nhóm người có thể chất tốt nhất, tạo thành hai đội ngũ tinh nhuệ.
Mỗi đội khoảng hơn một trăm người. Sau khi bắt đầu huấn luyện, sẽ chọn ra hai mươi người giỏi nhất trong số đó để làm tinh nhuệ trong tinh nhuệ.
Mặc dù đội quân có sự phân biệt giữa nam và nữ, nhưng hiện tại chỉ có Đại Ngưu là có võ công tốt nhất, khi dạy võ thuật thì sẽ dạy chung để tiết kiệm thời gian.
Nhưng chắc chắn những việc riêng tư còn lại sẽ tách riêng.
Hơn nữa, Phương Tiên Nhi còn có một số đề xuất huấn luyện nhắm vào đặc điểm giới tính nam và nữ, những phương án này cũng sẽ được luyện tập riêng.
Nhưng về cơ bản thì quá trình huấn luyện không có nhiều khác biệt.
Chờ huấn luyện hai đội này xong, sau này có điều kiện thì sẽ cho những người khác luyện tập võ thuật cơ bản, không cần thiết phải đánh đâu thắng đó, chỉ cần trong những thời khắc quan trọng, mọi người đều có thể cầm vũ khí chiến đấu với địch là được.
Gần đây đã bắt đầu luyện tập Bát Đoạn Cẩm.
Mỗi buổi sáng trước khi làm việc, các nàng ấy sẽ hướng dẫn mọi người tập một bộ, trước tiên tăng cường thể chất cho mọi người, đặt nền tảng, cũng là để chuẩn bị cho sau này.
Nghĩ xong những điều này, Tảo Nhi tiếp tục nói với Liễu Chi: “Tham gia quân đội thì phải luyện tập hàng ngày, sau này đánh giặc còn phải ra chiến trường, rất vất vả và nguy hiểm. Nhưng đãi ngộ cũng sẽ tốt hơn làm việc như này rất nhiều, ngươi có thể về nhà suy nghĩ kỹ…”
Lại nói thêm vài câu về đãi ngộ, Tảo Nhi liền quay người rời đi.
Đây không phải chuyện nhỏ, dù sao cũng phải cho đối phương và gia đình bàn bạc kỹ càng rồi mới đưa ra quyết định. Nếu có điều kiện, các nàng ấy cũng muốn được lựa chọn hai chiều, như vậy đều tốt cho cả hai bên.
Liễu Chi nghe nàng ấy nói xong, cả đường về nhà đều như mất hồn mất vía.
Lúc ban đầu, nàng ấy chỉ muốn cả nhà sống sót, có cơm ăn là được rồi.
Sau đó, nàng ấy hy vọng sẽ được làm việc cho Phương Quân cả đời, cố gắng trở thành tấm gương tốt nhất, nhận được nhiều phần thưởng nhất.
Giờ đây, một người như nàng ấy lại có cơ hội tham gia quân đội sao?
Không phải binh lính thông thường.
Bạn cần đăng nhập để bình luận